TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 46

Chương 46

Trên đường Hi Lạc có việc rời đi trong chốc lát, dặn dò Cảnh Nặc tự mình chơi, tùy tiện ăn uống. Cố Thừa Nghiên cùng Moore cũng có chính sự muốn vội, không ai quản cậu. Cảnh Nặc tựa như chuột rơi vào hũ gạo, vui sướng du tẩu bên cạnh các tiểu O xinh đẹp.

Cậu lớn lên đẹp, nhìn qua tuổi không lớn. Cố ý chải một kiểu tóc vuốt ngược hơi thành thục cũng không hề khó coi, ngược lại tăng thêm vài phần anh tuấn trong vẻ thanh tú đáng yêu.

Cố Thừa Nghiên một bên nghe cấp dưới báo cáo, tầm mắt trước sau đi theo thân hình Cảnh Nặc di động.

Chính xác mà nói, anh không rời mắt được.

Cảnh Nặc mặt mang mỉm cười, thân sĩ, nho nhã lễ độ. Đôi khi lơ đãng nói ra những câu có thể làm các tiểu Omega kia cười thoải mái. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ không rõ là câu nói nào chọc đối phương cười, nhưng có thể làm các Omega tôn quý thoải mái là vinh hạnh của Beta, vì thế cậu cũng hồi lại nụ cười ngọt ngào.

Các Omega xung quanh nhịn không được che miệng nhỏ giọng thét chói tai.

Cảnh Nặc cho rằng mọi người bị khuôn mặt soái khí, cách nói chuyện dí dỏm hài hước của cậu mê hoặc. Trong tưởng tượng của cậu, cậu hiện tại so với bất cứ vị Alpha quý tộc thân sĩ nào ở đây đều có khí chất hơn. Những tiểu O kia châu đầu ghé tai chính là đang bàn luận ai có thể xứng đôi với mình.

Vô dụng. Cảnh Nặc rụt rè mà nghĩ, tâm của ta đã toàn bộ dành cho Hi Lạc điện hạ rồi.

… Trên thực tế mọi người thấy cậu dễ thương đến mức đó.

Tất cả đều tranh nhau nói chuyện với cậu, ngay cả khi nhìn thấy một số lễ nghi sứt sẹo của cậu cũng cảm thấy thập phần đáng yêu.

Khi cậu xoay người đi tìm tiểu O tiếp theo để tiếp cận, người trước đó liền sẽ che miệng cười đưa tới đồng bạn của mình, làm đối phương cũng đi trêu chọc Beta thú vị này.

“Mau đi tiếp cận cậu ấy, cậu vĩnh viễn không biết giây tiếp theo cậu ấy sẽ đưa ra phản ứng gì. Vừa rồi chúng ta đang đàm luận tác phẩm 3A mới ra của tinh tế, cậu ấy vẻ mặt hồn nhiên hỏi, tinh thạch là có thể đổi vũ khí sao? Ở hành tinh nào có thể đào được loại tinh thạch đó, có thể giới thiệu cậu ấy đi không, cậu ấy siêu chịu khổ! Trời ạ, quá đáng yêu, nếu không phải cử chỉ đó quá không thục O, tôi thật muốn xoa bóp khuôn mặt cậu ấy.”

Đồng bạn đầy cõi lòng tò mò đi tới, không lâu sau cũng đầy mặt “wow” mà quay về: “Cậu ấy là cục cưng từ đâu tới vậy? Cậu biết không? Cậu ấy vừa mới đồng ý làm bạn với tôi.”

“Cậu ấy nói mình là nô lệ của Thượng tướng Cố Thừa Nghiên.”

Các tiểu O quý tộc vừa rồi còn phạm hoa si với Thượng tướng Cố nháy mắt phản chiến, sôi nổi trong lòng phỉ nhổ Thượng tướng Cố, cái tên Alpha quá đáng này, sao có thể đối đãi Cảnh Nặc đáng thương như vậy.

Một lát sau, lại ngứa ngáy rục rịch lên.

“Anh ấy tìm được tiểu nô lệ đáng yêu như vậy ở đâu? Cho cái địa điểm, tôi cũng muốn.”

Đồng bạn khuyến khích hắn: “Cậu đi hỏi xem anh ấy còn cần cậu ấy không? Nếu không cần thì chúng ta sẽ lấy.”

Bên cạnh lại có người xen mồm: “Chỉ sợ không được đâu, tôi thấy cậu ấy cùng Hi Lạc điện hạ cũng rất thân đấy, vừa rồi Hi Lạc điện hạ còn dẫn cậu ấy chào hỏi khắp nơi mà.”

Trong lòng mọi người sôi nổi tràn ngập suy đoán về Cảnh Nặc thần bí.


Hi Lạc trở về, nhìn thấy Cảnh Nặc trong tay phủ đầy các loại kim cài áo, vòng cổ, hoa tai, còn có túi thơm, khăn tay. Mỗi ngón tay đều mang một chiếc nhẫn, thậm chí trong túi áo ngực của tiểu vest cũng nhét đầy danh thiếp.

“…” Hi Lạc không biết lúc mình không ở đã xảy ra chuyện gì, phản ứng đầu tiên là hỏi: “Vừa nãy có người bắt nạt cậu sao? Cậu đã chế tài họ tiện thể đánh một trận cướp?”

“Không đúng, không đúng,” Cảnh Nặc liên tục lắc đầu: “Là họ tự mình muốn cho tôi.”

Trong mắt cậu vẫn còn một tia mờ mịt: “Tôi cũng không biết, chỉ là cùng những Omega quý tộc lớn tuổi hơn một chút nói chuyện phiếm, trò chuyện rồi họ liền tháo trang sức, khăn tay gì đó trên người xuống, nói muốn tặng tôi.”

Cảnh Nặc chưa từng thấy qua trận chiến này, thật cẩn thận hỏi: “Cứ nhận như vậy có phải không tốt không? Tôi muốn trả lại cho họ, nhưng họ cho xong liền rời đi, tôi cũng không nhận rõ người.”

Hi Lạc nháy mắt hiểu ra, tiểu đáng yêu Cảnh Nặc này đã chiếm được trái tim của một đám quý phụ Omega. “Không có việc gì, cậu cứ cầm đi, không sao đâu.”

Hắn nhìn nhìn những món trang sức đó, đẹp thì có đẹp, nhưng đều không hợp với Cảnh Nặc lắm, liền nói: “Chỗ tôi có một ít trang sức đẹp, lát nữa cũng sẽ tặng cậu.”

Hi Lạc nhỏ giọng ghét bỏ nói: “Cố Thừa Nghiên sao lại không lo lót cho cậu một chút trang sức nào thế, đứa nhỏ thủy linh như vậy mà đến cái đồng hồ cũng không có.”

Cảnh Nặc nghe thấy, làm rõ nói: “Anh ấy có lo lót cho tôi rất nhiều vòng cổ, vòng tay kỳ lạ, tôi không muốn mang.”

“Vì sao?”

Biểu cảm Cảnh Nặc vặn vẹo một chút, nói: “Quá xấu!”

Hi Lạc: “…… Xấu đến mức nào?”

“Không phải đeo ngọc thạch đồ đằng thì là các loại vật liệu gỗ lốm đốm.” Cảnh Nặc dùng ngón cái và ngón trỏ vòng lên khoa tay kích cỡ và phẩm chất: “Hạt chuỗi to như thế này, cả một xâu treo trên cổ có thể rủ xuống đến bụng tôi, bắt tôi mang, tôi mới không mang!”

Hi Lạc: “……”

Hắn nhớ tới Thượng tướng Cố thích chơi một số ngọc khí quý giá và vật liệu gỗ, sai người làm thành các loại vòng tay, vòng cổ hoặc đồ vật nhỏ, lúc rảnh rỗi thì xoay vuốt. Moore trước đây cũng chơi cùng anh ta một thời gian, khoảng thời gian đó đi đâu trong tay cũng xoay chuỗi hạt, hắn còn tưởng hắn muốn xuất gia (đi tu).

Bất quá xác thật… Loại đồ vật này vừa lấy ra, liền không thể không ý thức được tuổi tác của hai người họ thật sự chênh lệch rất lớn.

“Từ chối là đúng.” Hi Lạc quyết đoán nói.

Mấy chuỗi hạt đó còn có vẻ lão khí hơn cả trang sức của phu nhân Omega. Thật không hiểu nổi mấy Alpha này, có tuổi liền thích xoay hạt châu, quá nhàm chán.

Hi Lạc tiếp đón nhân viên tạp vụ tới giúp Cảnh Nặc thu hồi đồ vật: “Tôi bảo người thu lại trước, cầm nhiều như vậy cậu cũng không ăn uống gì được.”

Bởi vì Cảnh Nặc tiện miệng nói một câu cậu có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua cũng chưa từng ăn qua, Hi Lạc lập tức lôi kéo Cảnh Nặc ăn uống thả ga trong yến hội. Ánh mắt nhìn Cảnh Nặc càng thêm đáng thương, thầm nghĩ Cố Thừa Nghiên lén lút sẽ không ngược đãi cậu ấy chứ.

Hắn lén lút hỏi: “Cố Thừa Nghiên ngày thường bắt nạt cậu sao?”

Cảnh Nặc trong miệng vừa nhét vào một miếng bánh su kem thiên nga, vừa há miệng nói chuyện liền rớt vụn, cậu không muốn phun vào mặt Hi Lạc, chỉ có thể ngậm chặt miệng mãnh liệt gật đầu.

Khó khăn lắm nuốt xuống, Cảnh Nặc liền không giữ được lời nói, thập phần uất ức mà nói: “Ngày tháng của tôi không dễ chịu chút nào, mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt anh ấy, anh ấy vui vẻ muốn bắt nạt tôi, không vui cũng muốn bắt nạt tôi, ở trong nhà bắt nạt tôi, ở trường học cũng bắt nạt tôi.”

Hi Lạc đau lòng mà nghĩ: Cảnh Nặc ở trong tay Cố Thừa Nghiên rốt cuộc đã trải qua những ngày tháng gì.

“Anh ấy thậm chí còn xem thường tôi.”

Hi Lạc lập tức nói: “Anh ta dựa vào cái gì xem thường cậu? Quay ngược lại mấy chục năm về trước, anh ta cũng là người lăn lộn ở tầng lớp dưới cùng thôi.”

“Sao lại vừa leo lên địa vị cao liền vong bản chứ, quả nhiên đây là thói hư tật xấu của Alpha!” Hi Lạc tức giận bất bình nói.

Cảnh Nặc nghe được thói hư tật xấu của Alpha liền bắt đầu mãnh liệt gật đầu: “Đúng đúng.”

Hi Lạc làm ra bộ dạng đại ca: “Cậu nói cho tôi, anh ta xem thường cậu như thế nào, tôi sẽ thay cậu đi khiển trách anh ta!”

Cảnh Nặc tính toán chi li: “Anh ấy mỗi lần đều chê tôi thể lực kém!”

Hi Lạc: “……?”

Khoan đã.

Cảnh Nặc nhăn mũi, làm như thật mà tiếp tục nói: “Sao tôi lại thể lực kém chứ, nói gì thì nói tôi cũng là người từng lăn lộn dưới đất, tôi ở trong thôn đánh nhau với Alpha chưa bao giờ thua, ở câu lạc bộ đánh mấy Omega xấu xa kia, một chọi sáu cũng không phải đùa đâu.”

Hi Lạc cân nhắc hỏi: “Vậy anh ấy chê cậu thể lực kém trong tình huống như thế nào?”

Cảnh Nặc nghẹn lời, đột nhiên đỏ mặt.

Hi Lạc: “……” Hắn cũng hơi đỏ mặt.

Cảnh Nặc hậu tri hậu giác nhận ra mình đã nói với Hi Lạc một số chuyện không nên nói. Mặc dù đối phương có thể biết kha khá về mối quan hệ giữa mình và Cố Thừa Nghiên, nhưng là một Beta trong sạch, cậu không muốn tuyên truyền khắp nơi về những trải nghiệm của mình ở nơi như câu lạc bộ Cuồng Sa.

Hi Lạc ho khan hai tiếng, an ủi cậu: “Đó không phải lỗi của cậu, bọn Alpha họ đều đầu óc có bệnh.”

“Vậy, ngài có thể sẽ xem thường tôi không?” Cảnh Nặc xấu hổ hỏi.

“Sao có thể! Đương nhiên là không rồi! Hi Lạc tôi có thể dùng nhân cách và tính mạng của Moore đảm bảo, tôi xem cậu là bằng hữu có thể thổ lộ tâm tình, yêu thích cậu còn không kịp, sao lại xem thường cậu chứ?”

Hi Lạc sợ mình có một chút do dự nào cũng sẽ xúc phạm tới lòng tự trọng của Cảnh Nặc. Một người trẻ tuổi, xuất chúng như cậu, sao lại có thể bị tổn thương tự tôn vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này chứ?

Cảnh Nặc tâm tình nở hoa: Anh ấy nói thích tôi! Cha ơi, tôi hấp dẫn!

Hi Lạc nhìn Cảnh Nặc càng thêm đáng thương. Cố Thừa Nghiên thích người ta, nhưng sao ngay cả sức khỏe tâm lý quan trọng như vậy cũng chưa điều tiết cho người ta chút nào. Đứa nhỏ đáng thương hiện tại còn đang mua vui cho những vấn đề không phải của mình.

Alpha cẩu thả, thật sự coi ai cũng giống như tường đồng vách sắt vậy sao.

Hi Lạc càng nồng nhiệt hơn đút cho Cảnh Nặc các loại thức ăn ngon.


Cố Thừa Nghiên trên đường cũng đi ra ngoài một lát, vội vàng xong việc quay lại tìm Cảnh Nặc. Vừa thấy Cảnh Nặc đang vui vẻ được Hi Lạc đút ăn, so với cảm xúc lúc anh đút cơm cậu có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Anh lập tức bất mãn đi qua.

Anh đứng lặng lẽ phía sau Cảnh Nặc. Cảnh Nặc vừa quay đầu lại thấy anh sợ tới mức suýt sặc, lo lắng hãi hùng mà nhìn thoáng qua Hi Lạc.

Anh ấy đến từ lúc nào? Không nghe thấy mình vừa mắng anh ấy chứ?

Không có, lúc anh ấy tới cậu đã đang ăn rồi.

Hi Lạc mịt mờ lắc đầu với cậu.

Cố Thừa Nghiên không vui vỗ vỗ lưng Cảnh Nặc: “Các cậu đang đánh đố cái gì?”

Cảnh Nặc cứng cổ nuốt thức ăn xuống, nhỏ giọng nói: “Không nói gì.”

Cố Thừa Nghiên nhìn xuống cậu: “Ngày thường không thấy cậu thích được đút cơm như vậy.”

Cảnh Nặc rụt cổ, biết anh đang nói mỗi lần anh đút cơm đều giống như hình phạt vậy.

Cái này ngài cũng muốn không vui? Nhưng ngài coi tôi như cháu trai mà đút đấy, có thể giống nhau sao?

Trừ lần đó vội vã ra ngoài cưỡng ép đút cơm cho Cảnh Nặc, những lần khác Cố Thừa Nghiên về cơ bản đều là đút cậu trên giường. Đặc biệt là khi Cảnh Nặc mệt mỏi đêm trước và sáng hôm sau không dậy nổi, Cố Thừa Nghiên làm không biết mệt, hận không thể ba bữa một ngày đều bưng lên giường đút Cảnh Nặc.

Anh đút thì cứ đút, nhưng mỗi lần đều giống như chăm sóc bệnh nhân liệt giường. Để tiện đút cơm, anh sẽ bảo nhà bếp chuyên môn làm những món dùng thìa dễ xúc. Như vậy, rất nhiều món không dễ đút sẽ không được làm. Bưng lên xong, Cố Thừa Nghiên lại dùng cái thìa chết tiệt kia khuấy tới khuấy lui, hận không thể nghiền thành cháo rồi nhét vào miệng cậu.

Mỗi lần nửa mê nửa tỉnh Cảnh Nặc đều cảm thấy ăn cơm đã mất đi ý nghĩa, nhưng Cố Thừa Nghiên lại rất có cảm giác thành tựu.

Đôi khi ánh mắt của người ta cũng có thể truyền đạt nội dung ngôn ngữ. Cố Thừa Nghiên dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, như suy tư gì nói: “Hóa ra cậu thích được đút như vậy sao?”

Cảnh Nặc tức khắc có cảm giác sởn tóc gáy.

Anh ấy lại ngộ ra cái gì nữa?!

Lúc này Hi Lạc đứng ra, ẩn ý khiển trách nhìn về phía Cố Thừa Nghiên: “Anh thật là, trong nhà nhiều đầu bếp như vậy, sao lại không cho Cảnh Nặc làm chút đồ ăn ngon chứ, cậu ấy vào yến hội này chưa thấy qua cái kia cũng chưa ăn qua.”

Cố Thừa Nghiên nhíu mày nói: “Cậu đừng đút bậy cho cậu ấy, cậu ấy gần đây ăn nhiều đồ ngọt và đồ cay, bác sĩ gia đình yêu cầu cậu ấy giữ dinh dưỡng cân bằng. Hôm nay là yến hội mới thả lỏng cho cậu ấy ăn một chút.”

Cảnh Nặc hoàn toàn không biết chuyện này, vẻ mặt hóa đá hỏi: “Vậy những thứ cháo mỗi lần anh nhét cho tôi chính là cái gọi là cơm dinh dưỡng sao?”

“Đương nhiên.” Cố Thừa Nghiên nói: “Mãi cho đến trước mùa đông cậu đều phải duy trì một ngày ăn một đến hai bữa cơm dinh dưỡng như vậy.”

Cảnh Nặc biết được chân tướng nước mắt rơi xuống: “Liền không thể không phải cháo sao?”

Cố Thừa Nghiên trầm mặc một chút, nói cho cậu: “Không làm thành cháo sẽ càng khó nuốt hơn, mỗi lần tôi còn trộn lẫn một chút đồ ăn bình thường cho cậu đấy.”

Hợp lại tôi còn phải cảm ơn ngài… Cảnh Nặc vẻ mặt bi phẫn muốn chết.

Hi Lạc nhìn hai người họ, xen vào không lọt, ngược lại cảm thấy hai người này rất thú vị, nói chuyện làm việc đều không ở cùng kênh với nhau, cảm giác giữa hai người họ không chừng có rất nhiều hiểu lầm.

Hi Lạc cúi đầu xem giờ, nói với Cảnh Nặc hắn còn có chút việc, phải đi trước.

Cảnh Nặc thập phần tiếc nuối nói: “Nhanh vậy ạ, tôi còn muốn ở cùng ngài thêm một lát.”

Đúng lúc này, Moore đột nhiên giận đùng đùng đi tới. Giữa chốn đông người, hắn không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, nhẫn nhịn mà hạ giọng chất vấn: “Ngươi muốn đi đâu? Lại đi tìm thanh mai trúc mã của ngươi?”

Hi Lạc vẻ mặt không thể hiểu được: “Ngươi lại phạm bệnh gì thế, ai nói ta muốn tìm hắn.”

Moore bùng nổ gầm nhẹ: “Ta nhìn thấy hắn trong yến hội! Hắn sao lại ra được? Ngươi lén lút thả hắn ra!”

“Ngươi bị bệnh à.” Hi Lạc mắng hắn: “Anh cả ơi, từ lúc ngươi giam người ta vào đến giờ đã bao lâu rồi? Ngươi thật sự muốn giam hắn mãi mãi sao? Ngươi không sợ gia tộc họ tức giận trực tiếp khởi binh tạo phản sao?”

“Cứ để bọn họ tới! Ta còn đang lo không có lý do thu thập bọn họ đấy!”

Hi Lạc trợn mắt một cái thật lớn.

Moore vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình: “Ngươi thả hắn, còn gạt ta! Ngươi cố ý gạt ta!”

Hi Lạc tận tình khuyên bảo giảng đạo lý với hắn: “Hắn không làm sai cái gì, ngươi không thể vì ta mà cố ý nhằm vào hắn.”

“Ngươi gạt ta!”

Cảnh Nặc lặng lẽ tiến đến bên cạnh Cố Thừa Nghiên, nhỏ giọng hỏi: “Trọng điểm của Hoàng đế bệ hạ là Hi Lạc gạt hắn phải không?”

Cố Thừa Nghiên hơi hơi ôm lấy vai cậu: “Đúng vậy, ngay cả cậu còn nghe ra, cậu nói Hoàng hậu có thể không nghe ra sao?”

Cảnh Nặc quay đầu nhìn anh, cái gì gọi là “ngay cả cậu còn nghe ra”?

Cố Thừa Nghiên mắt nhìn thẳng, khóe miệng hơi cong lên đã tố cáo ý xấu của anh.

“Tùy ngươi nghĩ thế nào đi, nhưng ta hiện tại phải đi về.” Hi Lạc vẻ mặt lãnh đạm.

“Hi Lạc!” Hoàng đế hét lớn một tiếng. Lần này hắn không kiểm soát âm lượng. Mọi người đang ăn uống linh đình trò chuyện trong yến hội tức khắc tĩnh lặng, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế và Hoàng hậu.

Cố Thừa Nghiên bất động thanh sắc ôm Cảnh Nặc di chuyển ra khỏi tầm mắt mọi người.

Mọi người không biết Hoàng đế và Hoàng hậu lại xảy ra chuyện gì, vì sao cãi nhau. Mặc dù chuyện Đế-Hậu cãi nhau cơ hồ là bình thường như cơm bữa.

Chỉ là có khoảnh khắc đó, cảm giác được hai người giống như đều rất bi thương.

Hi Lạc hắng giọng, dùng âm thanh mọi người đều có thể nghe thấy nói: “Ta nghĩ chúng ta cần bình tĩnh một chút.”

“Ngươi không yêu ta sao?” Cùng lúc đó, Moore nhỏ giọng nói.

Hắn vừa nói xong câu đó, Cảnh Nặc phát hiện Hi Lạc rõ ràng sững sờ một chút.

Những lời này chỉ có bọn họ lẫn nhau và Cố Thừa Nghiên cùng Cảnh Nặc ở phụ cận nghe được. Môi Hi Lạc mấp máy mấy lần, cuối cùng trầm mặc xuống.

Trong mắt Moore dường như có cái gì lụi tắt.

Không khí rất ngưng trọng, không có ai nói chuyện, đại sảnh yến hội chỉ có nhạc khúc du dương đang phát. Hi Lạc dẫn đầu phá vỡ sự im lặng: “Ta đi về trước.”

Dừng lại một chút, thấp giọng bổ sung nói: “Ta chỉ là về tẩm cung.”

Cố Thừa Nghiên vỗ nhẹ eo Cảnh Nặc, ra hiệu: “Cậu đi bồi Hoàng hậu, muốn làm gì tùy tiện sai phái cung nhân, lát nữa tôi đi đón cậu.”

Cảnh Nặc gật gật đầu.

Cậu không dám biểu hiện ra ngoài, kỳ thật nội tâm cậu còn hơi nhảy nhót.

Hai người họ nhìn qua giống vợ chồng cưới nhau 7 năm sau khi tình cảm mãnh liệt dần tàn, loại thời điểm này Omega thường rất yếu ớt, mình hiện tại qua đó an ủi hắn, nói không chừng hắn cảm động liền yêu mình đấy.

Mặc dù có chút không đạo đức, bởi vì, nhìn qua, người yếu ớt hơn dường như là Hoàng đế bệ hạ.

Sau khi Hi Lạc đi ngang qua, hắn giống như muốn vỡ vụn.

Cố Thừa Nghiên đi qua đỡ Hoàng đế bệ hạ đến phòng nghỉ ngơi. Sau sự gián đoạn nhỏ này, yến hội tiếp tục.

“Cá đã cắn câu.” Đi đến chỗ không có người, Cố Thừa Nghiên nói.

Moore nặng nề lau mặt, ngẩng đầu lên ánh mắt thanh minh, sắc mặt ngưng trọng lạnh lùng: “Vậy cứ tiếp tục theo kế hoạch.”


Hi Lạc đi nhanh về phía trước, dọc đường đi đều không nói chuyện. Đi gần đến tẩm cung, mới đột nhiên giải thích như thể: “Ta cố ý cãi nhau với hắn.”

“A? Cố ý?” Cảnh Nặc chạy chậm theo sau, nhìn thấy hốc mắt Hi Lạc đỏ hồng, giống như muốn khóc.

“Đây là một phần trong kế hoạch hôm nay, Cố Thừa Nghiên không nói với cậu sao?” Hi Lạc nhìn cậu một cái: “Bọn họ muốn tra một số việc, cần phải gây ra chút động tĩnh trước, để mọi người đều cho rằng Đế-Hậu lại đang cãi nhau ấu trĩ, từ đó sẽ không chú ý đến hành động chân thật của họ.”

“Nhưng câu nói kia của hắn không có trong kịch bản.” Hi Lạc hai mắt đỏ bừng, môi run rẩy: “Hắn làm sao dám… làm sao dám hỏi ra câu nói kia.”

Cảnh Nặc không thể che giấu sự tiếc nuối của mình: “A? Kịch bản?”

Cũng may Hi Lạc không chú ý tới trạng thái của Cảnh Nặc, đắm chìm trong cảm xúc của chính mình: “Hắn căn bản không nhớ rõ hôm nay là ngày nào, hắn còn chọn hôm nay mở yến hội, còn hỏi ta không yêu sao? Hắn làm sao không biết xấu hổ!”

Cảnh Nặc thử hỏi: “Hôm nay… Chẳng lẽ là ngày kỷ niệm kết hôn của hai ngài?”

“Đương nhiên không phải,” Hi Lạc hít hít mũi, nói: “Hôm nay là ngày phát sóng quý thứ 23 của 《 Tuyệt Vọng Omega 》, hắn căn bản không thèm để ý ta phải về xem đầu bá (phát sóng đầu tiên)!”

“À, À?” Cảnh Nặc vẻ mặt ngơ ngác.

“Cậu không biết sao?” Hi Lạc nhìn về phía Cảnh Nặc: “Nhưng mà rất đẹp đấy.”

“Trước kia tôi theo cha ở bên cạnh ngân hà thủ cương (giữ biên giới), niềm vui duy nhất là thông qua dây anten tín hiệu tiếp thu KKTV Ngân Hà Tám Bộ chiếu 《 Tuyệt Vọng Omega 》 lúc 8 giờ tối thứ tư hàng tuần. Họ quay đến quý thứ 11 suýt nữa phá sản, cho nên từ quý thứ 12 tôi liền tham gia đầu tư.”

Cảnh Nặc há hốc mồm, đầy mặt ngọa tào (ôi trời).

“Thế giới của người giàu quả thật tôi không thể tưởng tượng nổi.”

“Bộ phim này rất nổi tiếng, cậu chưa từng xem sao?”

Cảnh Nặc lắc đầu, radio duy nhất nhà cậu là nhặt về từ trạm rác, tuy Cảnh Nặc sửa chữa được kha khá, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu một kênh tin tức.

Đó là con đường duy nhất nhà cậu tiếp thu tin tức bên ngoài trước đây. Sau này tới Đế Tinh, Cảnh Nặc mới phát hiện, rất nhiều thứ trong tin tức đều là ẩn ý, chưa chắc đều là thật.

“Vậy chúng ta cùng nhau xem đi, sắp bắt đầu rồi.” Hi Lạc đi rửa mặt, quang não của hắn đẩy tới một bàn đồ ăn vặt, đồ uống, bánh kem nhỏ, tiện cho họ vừa xem vừa ăn.

Cảnh Nặc và Hi Lạc hai người ngồi khoanh chân trước bàn, sau lưng dựa vào sô pha, trước mặt là một màn hình tinh thể lỏng siêu lớn 18K. Đúng 8 giờ, tập đầu tiên của 《 Tuyệt Vọng Omega 》 quý thứ 23 được phát sóng đúng giờ.

Mở đầu chính là hình ảnh cực kỳ bùng nổ. Cảnh Nặc hoảng sợ, che mắt không dám nhìn, trái tim đập thình thịch liên hồi. Hai giây sau cậu lại nhịn không được mở ra khe hở ngón tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.

Mười phút sau, cậu đã mê mẩn.

40 phút sau, cậu lay mạnh vai Hi Lạc lớn tiếng hỏi: “Tiếp theo đâu, tiếp theo đâu, tiếp theo đâu?”

Hi Lạc ngắt quãng nói: “Cái này là chiếu theo tuần , tập tiếp theo phải tuần sau cùng giờ mới phát sóng.”

Cảnh Nặc vẻ mặt trời sập: “Phải đợi một tuần sao??”

“Ngài không phải tham gia đầu tư sao? Vậy ngài nhất định biết cốt truyện tiếp theo đúng không? Cầu xin ngài, cho tôi một chút tiết lộ (spoiler) đi, phía sau bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Chồng Đế Đạt khi nào biết Đế Đạt cùng người làm vườn nhà họ ở bên nhau?” Cảnh Nặc quỳ sụp trên đùi Hi Lạc, cầu xin nói: “Nói cho tôi đi, nói cho tôi đi, tôi cái gì cũng sẽ làm!”

Hi Lạc khó xử nói với cậu: “Tôi cũng không biết cốt truyện tiếp theo, để duy trì cảm giác thần bí và mới mẻ, tôi chưa bao giờ cho phép họ nói cho tôi hướng đi cốt truyện. Thậm chí tôi cũng không thể chịu đựng xem lại , bởi vì trước đó nhất định có một số kẻ đáng ghét tiết lộ khắp nơi trên mạng, cho nên mỗi lần tôi đều phải canh đầu bá, xem trước tiên!”

Cảnh Nặc muốn vỡ thành vụn cám.

“Bất quá chỗ tôi có VIP, có thể xem toàn bộ tập không bị cắt giảm từ quý thứ nhất đến quý thứ 22 của 《 Tuyệt Vọng Omega 》 nga. Mặc dù tôi đã xem N lần rồi, nhưng nếu cậu không ngại, tôi có thể cùng cậu ôn lại.”

Đôi mắt Cảnh Nặc lại sáng lên, vội vàng gật đầu: “Không ngại, đương nhiên không ngại, Điện hạ, ngài là thiên sứ sao?”

“Bất quá trước đó, tôi còn có một việc phải làm.” Hi Lạc lấy ra thiết bị đầu cuối, ngón tay nhanh chóng gõ lách cách trên màn hình. Cảnh Nặc tò mò thăm đầu qua: “Ngài đang làm gì?”

Hi Lạc kiên định nói: “Đang đăng spoiler lên mạng!”

Cảnh Nặc: “……”

“Đây chính là đặc quyền độc quyền của Đảng Đầu Bá (xem phát sóng đầu tiên)!”

Cảnh Nặc dưới sự giúp đỡ của Hi Lạc, đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Trừ 《 Tuyệt Vọng Omega 》, Hi Lạc còn giới thiệu cho cậu các loại phim truyền hình hay: tình yêu, báo thù, tội phạm, chiến tranh, cái gì cần có đều có.

Trong đó, Hi Lạc đặc biệt giới thiệu mạnh là 《 Vinh Quang Màu Đen của Omega 》《 Nước Mắt Thiên Quốc O 》, một bộ phim báo thù sảng khoái của đại Omega và một bộ bi kịch tình yêu ngược luyến đến cực hạn.

Hắn chia sẻ hội viên VIP của mình với Cảnh Nặc: “Tôi là cổ đông nguyên thủy của trang web video này, VIP này không có thời hạn sử dụng, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể xem.”

Ánh mắt Cảnh Nặc giờ phút này đã từ “Xem không hiểu thao tác của người giàu các người…” biến thành “Tôi rất sùng bái ngài a, thiên sứ, ngài chính là thiên sứ!”

Trời ơi, trên đời sao lại có phim truyền hình tuyệt vời như vậy!

Còn có trò chơi! Hi Lạc còn lấy ra tay cầm chơi game phiên bản giới hạn của hắn dạy Cảnh Nặc chơi game! Cảnh Nặc lúc này mới biết ngay cả chiếc quang não đồ cổ trước đây cũng có trò chơi, mặc dù là những trò cực kỳ đơn giản như cờ năm quân, 21 điểm hay đập chuột đất linh tinh, nhưng cậu chưa bao giờ biết.

Cảnh Nặc, thiếu niên bị đứt mạng 19 năm, rốt cuộc đã được kết nối mạng vào ngày hôm nay.

“Trời ạ,” Cảnh Nặc lệ nóng doanh tròng: “Trước đây tôi rốt cuộc đã sống những ngày khổ sở gì!”

Hi Lạc khó có thể tin Cảnh Nặc theo Cố Thừa Nghiên lâu như vậy cư nhiên chưa từng tiếp xúc với bất cứ hạng mục giải trí nào.

Sống cứ như đồ cổ vậy.

Ánh mắt Hi Lạc nhìn Cảnh Nặc tức khắc tràn ngập thương hại: Theo anh ấy thật là khổ cho cậu.

Xem ra Cố Thừa Nghiên anh ta thật sự không hiểu người trẻ tuổi thích cái gì.


Vội vàng cả đêm hai vị Alpha rốt cuộc được một lát rảnh rỗi, dừng lại uống miếng nước.

Hoàng đế Moore dựa vào ghế, nhắm mắt lại, vẫy vẫy móng vuốt trống rỗng, hữu khí vô lực hỏi: “Hai người họ đang làm gì đấy?”

“Tôi làm sao biết.”

“Trong tẩm cung có… có cái camera, tôi phía sau đã tìm người lắp, người đó trình độ cao hơn tiểu Beta nhà ngươi, lần này cậu ta khẳng định không phát hiện.”

Cố Thừa Nghiên mở ra nhìn hai mắt: “Khá tốt, hai người đang xem phim truyền hình đấy. Vợ cậu nhìn qua cũng không giống đã khóc, không cần lo lắng… Khoan đã.”

Anh đưa lại gần hơn, lặng lẽ di chuyển màn hình về phía Cảnh Nặc, nghiêm túc đoan trang một lát: “Vì sao vợ tôi nhìn qua đã khóc?”

Moore từ lúc Cố Thừa Nghiên nói hai người họ đang xem phim truyền hình liền cảnh giác lên, đi đến bên cạnh liếc mắt một cái liền nhận ra Cảnh Nặc và Hi Lạc đang xem cái gì.

《 Tuyệt Vọng Omega 》, tôi liền biết lại là cái phim truyền hình này! Vợ ngươi tuyệt đối là xem cái này xem khóc.”

“Không có khả năng.” Cố Thừa Nghiên căn bản không tin.

“Sao lại không có khả năng? Năm đó Hi Lạc cùng cha hắn ở bên cạnh ngân hà thủ cương, mỗi đến thứ tư gọi điện thoại với ta nấu cháo, hắn đều không cho ta phát ra một chút âm thanh, chỉ để xem cái phim truyền hình này. Mỗi lần xem đến một nửa liền bắt đầu khóc, ta nếu nhịn không được an ủi hắn, hắn còn muốn ngược lại mắng ta!”

Moore giận đùng đùng đi đi lại lại trong phòng: “Ta đã nói rất nhiều lần! Trong Hoàng Cung không được phát 《 Tuyệt Vọng Omega 》! Cái phim truyền hình này chính là một tai họa! Người đâu! Người đâu! Mau rút dây mạng tẩm cung cho ta!”

Cố Thừa Nghiên ngăn hắn lại: “Một bộ phim truyền hình mà thôi, làm quá lên.”

Moore hận sắt không thành thép nói: “Ngươi biết đó là nói cái gì không?”

“Toàn bộ đều diễn Omega làm sao xuất quỹ, còn liên hợp gian phu cùng nhau hãm hại nguyên phối chết đi, tam quan bất chính! Cực kỳ ảnh hưởng tâm trí Omega! Còn Tuyệt Vọng Omega, rõ ràng nên gọi Tuyệt Vọng Alpha! Tôi nói nên cấm bộ phim truyền hình này! Bốn mùa nên phát sóng cho Omega những phim tài liệu như 《 Trụ Cột Đế Quốc, Alpha Nhân Dân 》, giáo dục họ lấy Alpha làm trời, ít nhất là trước khi lão tử đi làm ra khỏi cửa phải ngoan ngoãn nói một câu: Ông xã, moah moah!”

Cố Thừa Nghiên cảm thấy bộ dạng Moore lúc này lại minh họa sinh động cái gì gọi là “Tuyệt Vọng Alpha”.

“Ta nói cho ngươi, đầu óc Hi Lạc chính là xem mấy thứ này xem hư rồi, ngươi nếu không quản lý một chút, tiểu Beta nhà ngươi cũng sẽ bị dạy hư. Ngươi xem vợ ta kìa, không thành thành thật thật ở nhà ôn nhu săn sóc làm hiền thê nội trợ cho ta, nhất định phải ra ngoài công tác, làm cái gì Omega độc lập, con cũng không chịu sinh cho ta! Hiện tại còn cùng cái tên thanh mai trúc mã kia không minh bạch, cái gia đình này của ta nếu có tan vỡ, vậy tất cả đều là do cái phim truyền hình rách nát này gây họa!”

Cố Thừa Nghiên: “……”

“Chính ngài không được thì không nên trách phim truyền hình.”

“Còn nữa,” anh nghiêm túc nói: “Tiểu Beta nhà chúng tôi rất ngoan.”

back top