TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 48

Chương 48

Cảnh Nặc nằng nặc đòi Cố Thừa Nghiên phải quay đầu ngay lập tức để dẫn cậu vào cung minh oan cho tình địch. Cố Thừa Nghiên vốn dĩ không muốn đồng ý, hôm nay mãi mới không bị Hi Lạc kéo đi xem phim, anh rốt cuộc có thể ngậm cậu về nhà mà liếm từ đầu đến chân. Kết quả, lại phải quay ngược về Hoàng cung.

Nhưng anh nhìn thấy Cảnh Nặc ngửa đầu trong lòng mình, giọng nói mềm mại tha thiết gọi “Thượng tướng, Thượng tướng”, lòng anh mềm nhũn cả ra.

Cố Thừa Nghiên cúi đầu: “Gọi tên ta.”

Cảnh Nặc nhìn anh, sau một lúc lâu khẽ nói: “Cố Thừa Nghiên.”

Cậu gọi lần nữa thì không chịu gọi.

Khi cậu gọi tên anh, chữ cuối vô thức kéo dài một chút, nghe như đang làm nũng, khiến lòng anh ngứa ngáy.

Cố Thừa Nghiên dời tầm mắt, ngăn lại sự reo hò trong lòng và khóe miệng khẽ nhếch lên, trầm giọng nói với Fran: “Quay đầu xe.”

Hoàng cung quả nhiên đang gà bay chó sủa 

Hi Lạc nổi trận lôi đình, tùy tiện chộp lấy đồ vật trên đầu ném về phía Moore. Moore chạy bán sống bán chết, chẳng còn chút uy nghiêm nào của Hoàng đế.

“Ngươi đủ rồi! Đủ rồi! Hi Lạc, giữa chốn đông người, ngươi còn nhớ ta là Hoàng đế không?! Có thể giữ lại chút thể diện cho ta không!”

“Ngươi còn cần thể diện?” Hi Lạc tức đến mức lồng ngực phập phồng không ngừng. Moore lén nhìn thấy vẻ mặt hắn ửng hồng, liền không kìm được ảo giác hắn đang mị thái trên giường, bèn quên cả chạy, đứng tại chỗ cười hắc hắc hai tiếng.

“Phanh!” Một cái đĩa bay thẳng vào đầu hắn.

Moore kêu lên một tiếng và ôm đầu. “Ngươi muốn mưu sát chồng sao? Còn nữa! Cái đĩa này là phiên bản giới hạn ta mua, rất đắt, sao ngươi không ném mấy món hàng hiệu rẻ tiền của ngươi?”

“Ngươi còn cố tình lảng tránh? Ta đã biết hết rồi, ngươi còn nói lúc đó không gọi Omega sao? Cả ngày nói ta ngoại tình, giữa chúng ta rốt cuộc là ai thay lòng đổi dạ trước, trong lòng ngươi không có số sao?!” Hi Lạc mắng đến cuối thậm chí có chút nức nở.

Moore hoảng hốt. Mấy năm nay, trừ phi trên giường, hắn hiếm khi thấy Hi Lạc rơi nước mắt. Giây phút này, nghe lời buộc tội kèm tiếng khóc nấc của hắn, đau lòng như cắt. Hắn tự nhủ sao mình lại làm tổn thương hắn!

Nhưng mà, nhưng mà, hắn thật sự oan quá đi thôi!

“Không phải, cái gì với cái gì nha, ta không phải đã giải thích cho ngươi rồi sao? Lúc đó ta thật sự không gọi, sao ta có thể gọi chứ?”

Hi Lạc hoàn toàn không tin. Cảnh Nặc đã nói hắn gọi, thì chắc chắn hắn gọi.

Cảnh Nặc đơn thuần như vậy, có thể nói dối sao?

Moore hết đường chối cãi. Đúng lúc này, Cố Thừa Nghiên nắm lấy tiểu Beta nhà mình đến xem trò vui.

Cảnh Nặc vừa thấy Hi Lạc liền nhào tới, gọi “Hi Lạc, Hi Lạc” ngọt xớt. Cố Thừa Nghiên cảm thấy một sự hụt hẫng không tên.

Hi Lạc bị Cảnh Nặc kéo tay, nghiêng người lau nhẹ mắt, bình tĩnh lại. Cảnh Nặc vội vàng nói: “Hi Lạc, Hi Lạc, thật ra hôm đó tôi nhìn nhầm rồi, Bệ hạ không có gọi người.”

Nhưng lời này thực sự không đáng tin. Cảnh Nặc được Cố Thừa Nghiên mang đến từ xa, lại xuất hiện đúng lúc mấu chốt này, vừa ra mặt đã giải thích cho Moore... Điều này rõ ràng là Moore khẩn cấp kéo người huynh đệ tốt của mình tới làm chứng.

Cố Thừa Nghiên lập tức phụ họa: “Đúng vậy, hắn quả thật không gọi.”

Sự phỏng đoán trong lòng Hi Lạc càng thêm xác thực. Hắn cười lạnh: “Ngươi lúc đó không phải nói các ngươi cũng không ở bên nhau liên tục sao? Ngươi chỉ có thể làm chứng cho đoạn thời gian ngươi và hắn ở cùng.”

Cố Thừa Nghiên nhún vai, ném cho Moore một ánh mắt thương mà không giúp được gì.

Moore cực kỳ bi phẫn: “Rốt cuộc là ai hãm hại lão tử!”

Chuyện này đã qua lâu như vậy, lại bị khơi ra, chắc chắn có âm mưu.

Cảnh Nặc rụt cổ lại. Cậu không muốn lộ việc mình là người gây chuyện, nhưng thấy mình càng giúp càng loạn, cuối cùng vẫn rút lui về bên Cố Thừa Nghiên, ngoan ngoãn làm chim cút.

Moore nghĩ tới nghĩ lui, chuyện đặc biệt gần đây nhất chính là mùa mới của 《Omega Tuyệt Vọng》 được phát sóng. Khẳng định là cái thứ quái quỷ này gây rối.

Cái phim truyền hình tào lao đó, nội dung gì mà có thể quay hơn hai mươi mùa, còn có thể mê hoặc nhiều tiểu Omega đến vậy.

Kích động quan hệ hôn nhân AO bình thường, chủ trương hôn nhân là áp bức, ngoại tình mới là chân ái.

Cái thứ quái quỷ gì thế này?!

Nạn nhân lớn nhất chính là những Alpha thành thật như bọn họ.

Bọn họ làm sai gì mà phải bị ghét bỏ?!

Moore cảm thấy mình mới là Alpha tuyệt vọng. Dựa vào đâu mà không thể thành lập một hiệp hội bảo vệ Alpha chuyên đi đánh gian phu! Vợ đều bị mấy bộ phim truyền hình này dạy hư, muốn chạy theo người đàn ông khác, còn quay đầu cắn ngược một cái nói là ta ngoại tình!

Khẳng định là mấy bộ phim truyền hình này dạy!

Cố Thừa Nghiên lặng lẽ nói với Cảnh Nặc: “Xem kìa, chúng ta không giúp được gì ở đây đâu, đi thôi.”

Nhưng Cảnh Nặc nhìn thấy Hi Lạc đau khổ như vậy, rất muốn ở lại an ủi hắn. Cố Thừa Nghiên nhận ra điều này, lập tức muốn cắt đứt, kéo Cảnh Nặc đang lưu luyến đi ngay.

“Ngươi và Hi Lạc lại không phải anh em song sinh dính liền, sao cứ muốn ở bên cạnh hắn? Các ngươi buổi tối làm gì? Chơi game? Xem phim truyền hình? Rồi thức khuya mới ngủ, mắt còn muốn hay không.”

Cảnh Nặc nói: “Ở bên anh cũng phải thức đêm mà…”

Cố Thừa Nghiên: “……”

Cảnh Nặc: “……” Cậu ý thức được mình đã nói gì, nhanh chóng che miệng lại.

Cố Thừa Nghiên tức đến bật cười. Đêm đó, anh được như ý nguyện làm Cảnh Nặc thức trắng đêm.

Ngày hôm sau, Cảnh Nặc đỡ eo dậy, hối hận muôn phần.

Nhưng Cố Thừa Nghiên tinh thần sảng khoái lại tính toán tự mình dạy cậu lái xe. Thứ này chẳng có gì khó, dạy một buổi sáng Cảnh Nặc đã học được. Buổi chiều đến trường, hôm nay chỉ có một tiết học. Cố Thừa Nghiên tính chờ cậu tan học sẽ dẫn cậu thử lái xe trong nội thành, kết quả vừa đến trường mới biết Cảnh Nặc vừa tan học đã cùng Hi Lạc đi dạo phố.

Chậc.

Cố Thừa Nghiên gọi điện thoại cậu cũng không nghe. Sau khi tra định vị, phát hiện hai người đang ở phố buôn bán trên đại lộ trung tâm. Đồ vật ở đó chết đắt, quần áo Cố Thừa Nghiên mua cho Cảnh Nặc thỉnh thoảng cũng được mua từ đó. Tiền trong tay Cảnh Nặc chắc chắn không đủ xài, vì thế anh trực tiếp chuyển 5 triệu vào quang não của cậu, ghi chú: Cứ tiêu thoải mái, không đủ cứ báo tên tôi, ghi nợ trực tiếp.

Cảnh Nặc nhìn thông báo nhảy ra trên quang não mà kêu lên kinh ngạc. Chuỗi số đó đếm đến chóng mặt. Hi Lạc hỏi cậu sao vậy, Cảnh Nặc vội vàng đưa quang não cho hắn xem, hưng phấn nói: “Ngươi muốn gì, ta cũng có thể mời ngươi!” Vừa nãy Hi Lạc nói mọi chi tiêu hôm nay đều do hắn trả, Cảnh Nặc còn hơi ngại ngùng.

Hi Lạc từ chối, nói số tiền này cứ giữ lại phòng thân, hôm nay nhất định phải do hắn trả hết, vì hắn đang dùng thẻ đen quỹ đen của Moore, không xài cũng uổng.

Cảnh Nặc hiểu rõ, quyết đoán chuyển tiền sang tài khoản mới của mình, sau đó yên tâm thoải mái làm tiểu bạch kiểm (kẻ ăn bám).

Suốt một buổi chiều, Hoàng đế nhìn thấy thẻ quỹ đen của mình thoát ra một khoản tiêu dùng khổng lồ sau một lát. Âm thanh nhắc nhở cứ năm phút vang lên một lần, nghe mà hãi hùng khiếp vía.

Tối qua hắn khuyên can mãi mới làm Hi Lạc tin rằng mình thật sự không ngoại tình. Hắn sợ hãi cái dáng vẻ Hi Lạc muốn khóc không khóc đó. Kể từ khi cha Hi Lạc qua đời, hắn không bao giờ làm Hi Lạc khóc ở bất cứ đâu ngoài trên giường.

Trong cơn hoảng loạn, hắn đã cung kính dâng thẻ ngân hàng quỹ đen giấu suốt 5 năm bằng hai tay.

Cuối cùng cũng hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện Hi Lạc và thanh mai trúc mã của hắn.

Hắn căm giận nghĩ thật là quá bất công, rõ ràng chuyện ngươi ngoại tình giống sự thật hơn.

Nhưng Hi Lạc không làm ầm ĩ với hắn nữa, hắn lại cảm thấy, nếu hắn bằng lòng an ổn sống với ta, thì còn tốt hơn mọi thứ.

Khi Moore nộp quỹ đen, Hi Lạc không nói gì. Thậm chí sáng nay cũng không đề cập đến chuyện này. Moore cầu nguyện ngày hôm qua Hi Lạc chỉ lo so đo chuyện mình “ngoại tình”, hoàn toàn không chú ý đến cái tiểu tiết này. Chờ Hi Lạc ra khỏi cửa, hắn liền lục tung phòng, ý đồ tìm lại thẻ ngân hàng quỹ đen của mình.

… Vừa đưa đi đã hối hận.

Nhưng hắn không tìm thấy!

Không tìm thấy!

Hi Lạc chắc chắn đã cầm đi rồi.

Ô! 5 năm a! Lão tử để dành 5 năm quỹ đen!

Buổi chiều, khi thông báo tiêu phí của chiếc thẻ đó xuất hiện trên quang não hắn, hắn có cảm giác bị tuyên án tử hình. Khoản quỹ đen đó cuối cùng cũng rời xa hắn.

Đây là mệnh.

Moore an ủi mình: Hắn ít nhất còn nguyện ý tiêu tiền của ta, nếu hắn đi tiêu tiền của Alpha khác mới thật sự đáng khóc.

Hi Lạc dẫn Cảnh Nặc đi mua sắm. Cảnh Nặc liền giúp hắn làm “tiểu đệ” xách túi. Bất quá, người hầu đi theo không dám để cậu xách, vẫn kiên quyết mang hết bao lớn bao nhỏ.

Hi Lạc hôm nay tâm trạng tốt, thậm chí còn mở một buổi phát sóng trực tiếp. Không biết có phải cố ý để chọc tức Moore không.

Cảnh Nặc dùng quang não cài đặt một chương trình, làm nó bay lượn xung quanh, chọn góc độ thích hợp để phát trực tiếp toàn diện. Cậu thêm tóm tắt cho buổi phát sóng: “Bạch phú O (Omega) khuê mật dẫn tôi trải nghiệm một ngày.”

Tiêu đề ban đầu của cậu là “Làm liếm cẩu cho bạch phú O một ngày”, nhưng bị Hi Lạc phủ quyết. Hắn còn nghiêm túc bảo Cảnh Nặc không được tự hạ thấp mình như vậy, phải ngẩng cao đầu làm người.

Cảnh Nặc rất tiếc tiểu tâm tư của mình không truyền đạt được.

Buổi phát sóng trực tiếp này hướng đến toàn hệ Ngân Hà. Lối sống xa hoa cực độ của giới nhà giàu Đế đô ngay lập tức đẩy độ nổi tiếng lên đỉnh. Hai thiếu niên tuấn tú xinh đẹp tay trong tay đi dạo trên phố hàng hiệu. Mỗi khi bước vào một cửa hàng xa xỉ đều giống như đi chợ mua rau, chỉ tay một cái là khiến người ta gói đồ lại. Một thiếu niên Omega khí chất lạnh lùng thản nhiên lấy ra một chiếc thẻ ném cho nhân viên bán hàng, sau khi quẹt thẻ thanh toán thì vô cùng tiêu sái ký tên mình. Một thiếu niên khác nghi ngờ là Beta có môi mỉm cười tự nhiên, đeo kính râm đen nhánh tạo dáng ngầu trước ống kính. Omega ký xong tên liền bước tới ôm lấy Beta đi ra ngoài, lướt qua ống kính thì vô tình liếc nhìn, khẽ cong môi, kẹp thẻ ngân hàng bằng hai ngón tay đưa lên môi hôn nhẹ.

Ống kính chuyển qua đối diện bóng lưng hai người. Tiểu Beta xinh đẹp kia ghé sát và hôn mạnh một cái lên má bên của Omega.

Màn hình bình luận hoàn toàn điên cuồng. Mắt thường không thể nhìn rõ bình luận vì tốc độ làm mới quá nhanh, chỉ còn lại một mảng tàn ảnh.

Hai thiếu niên đẹp đẽ như vậy ở bên nhau thật sự quá tuyệt vời, như thể muốn hiến dâng hết thảy những gì tốt đẹp nhất trên đời cho họ. Quà tặng cấp cao trên giao diện phát sóng điên cuồng spam, quét đến mức hình ảnh bị giật lag.

Cảnh Nặc hứng thú liếc qua bình luận, chính xác từ một loạt tàn ảnh chú ý tới một bình luận “thụ thụ luyến không có kết quả” (tình yêu giữa hai người thụ động/nhỏ bé sẽ không có kết quả). Cậu tức giận yêu cầu “Nhị Mô” đá người này ra khỏi phòng livestream và chặn vĩnh viễn (kéo hắc).

Hi Lạc hỏi: “’Nhị Mô’ là ai?”

Cảnh Nặc nói: “Là tên quang não của tôi, cái mà tôi tự cải tạo ấy.”

“Sao lại gọi tên này?”

“Vì nó luôn thích bắt chước quang não khác, cũng thích bắt chước hành vi của người nữa, tôi thấy rất thú vị.”

“Vậy sao lại là Nhị Mô? Chẳng lẽ còn có một cái mô hình (bắt chước) thứ nhất sao?”

Cảnh Nặc chỉ vào cái quang não đang phát sóng trực tiếp, không mấy nhiệt tình nói: “Cố Thượng tướng không biết vì sao nhất định phải bắt cái này làm đại ca, một cái khác gọi ‘Nhị Mô’, cái này liền gọi là ‘Mô Hình’ vậy.”

Hi Lạc nhướng mày, lộ ra vẻ “thú vị”.

Moore nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp này cảm thấy trời sập. Tư thế của Hi Lạc chẳng những muốn tiêu sạch quỹ đen của hắn, mà còn muốn cho hắn xem hắn tiêu xài như thế nào. Điều này có khác gì xử tử lăng trì đâu?!

Hắn tự mình đi mua hàng xa xỉ thì cũng thôi, mua về trang sức châu báu gì đó có món hắn cũng có thể đeo, nhưng Hi Lạc còn quẹt thẻ hắn để tăng thêm thiết bị cho phòng thí nghiệm! Lại còn tuyển chọn cho cả tiểu Beta kia! Lại còn toàn chọn thứ đắt tiền!

Sĩ khả sát bất khả nhục (người có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục). Moore quyết đoán chuyển buổi phát sóng trực tiếp cho Cố Thừa Nghiên.

“Quản vợ nhỏ nhà ngươi!”

Cố Thừa Nghiên vừa lúc nhìn thấy cảnh Cảnh Nặc hôn Hi Lạc. Anh lập tức nhíu mày và nhìn sát vào: “Đây là lễ nghi xã giao mới của giới trẻ Đế đô sao???”

Moore nói: “Xí! Chính là vợ ngươi X quấy rầy vợ ta.”

Cố Thừa Nghiên phản bác: “Vợ ngươi vì sao lại xách túi cho vợ ta? Coi hắn là hạ nhân sao?”

Moore: “Phát sóng trực tiếp dùng tài khoản của vợ ngươi, khẳng định là tiểu Beta nhà ngươi nghĩ ra trò quỷ. Thân phận như Hi Lạc có thể tùy tiện phát trực tiếp sao? Cái này toàn Ngân Hà quý tộc đều biết Hoàng hậu đang rêu rao mua sắm, còn dẫn theo một tiểu Beta giống như kẻ ăn bám, không biết còn tưởng hắn chuyển đổi giới tính.”

Cố Thừa Nghiên: “Cút đi, tiểu ngốc B nhà ta ngay cả phát sóng trực tiếp là gì cũng không biết. Hoàng hậu phát trực tiếp trăm phần trăm là để chọc tức ngươi. À, nghe nói quẹt vẫn là thẻ quỹ đen ngươi giấu?”

Moore: “……”

Moore huyết bắn ba thước (tức giận cực độ), thất bại.

Cảnh Nặc cũng hỏi Hi Lạc việc lên hình phát trực tiếp có nguy hiểm gì không, rốt cuộc thân phận của hắn đã đặt ở đó.

“Tùy tiện.” Hi Lạc nói: “Xảy ra chuyện thì kêu Moore đến dọn dẹp, đó là bổn phận của người làm chồng. Hắn nếu không muốn xử lý, thì ta cũng có thể tìm người khác nha.”

Cảnh Tiểu Nặc cảm thấy trách nhiệm nặng nề, ánh mắt kiên định nói: “Đúng! Hắn làm không được thì để ta làm!”

Hi Lạc: “?”


Hi Lạc đâm xong đao cho Moore thông qua phát sóng trực tiếp liền bảo Cảnh Nặc đóng. Bọn họ muốn đi uống trà chiều và trò chuyện, không tiện phát trực tiếp nữa.

Cảnh Nặc và Hi Lạc ở bên nhau rất có chuyện để nói. Những thứ Cảnh Nặc am hiểu và những thứ Hi Lạc nghiên cứu có một phần lớn trùng lặp. Tư duy sáng tạo và sức sống mãnh liệt của Cảnh Nặc luôn mang đến bất ngờ cho Hi Lạc. Bởi vậy, bất kể cậu muốn thử nghiên cứu gì, Hi Lạc đều ban cho sự ủng hộ tuyệt đối.

Cảnh Nặc nói gần đây cậu đang nghiên cứu một loại máy bay vận tải phỏng sinh, Giáo sư Lư An đã cho cậu sự trợ giúp rất lớn.

Nhắc đến Lư An, Hi Lạc khựng lại một chút: “Người này…”

Cảnh Nặc thấy sắc mặt hắn không đúng, hỏi: “Sao vậy?”

Hi Lạc lắc đầu: “Không có gì, hắn hiện tại trở nên có chút kỳ quái. Ngươi chỉ thảo luận chuyện nghiên cứu với hắn là được, nếu hắn nói chuyện khác, ngươi không cần đáp lại.”

Cảnh Nặc nửa hiểu nửa không gật đầu.

Hi Lạc nghĩ một lát, vẫn nhắc nhở Cảnh Nặc: “Hắn… Cha hắn, tức là con trai của Giáo sư Hudson, từng là thuộc hạ của cha ta. Có lẽ ngươi chưa từng nghe qua, cha ta là Đại Công Jordana, trước khi Thượng tướng quật khởi, quân đội trực thuộc cha ta.”

“Cha ta thân là quý tộc, lại quanh năm tuần tra ở biên giới hệ Ngân Hà, bảo vệ phòng tuyến ngân hà, còn vui vẻ đề bạt dân thường. Rất nhiều người trong quân đội xuất thân từ tầng lớp thấp, có người thậm chí được đề bạt lên tầng lớp lãnh đạo… Ta không khoe khoang, nhưng cha ta quả thật là người rất tốt.”

Cảnh Nặc thấy Hi Lạc dường như rất khổ sở, chân thành phụ họa: “Đại Công Jordana thật sự là người rất tốt.”

Hi Lạc cười cười: “Đáng tiếc bảy năm trước ngài ấy chết oan chết uổng.”

“Cái gì?!” Cảnh Nặc kinh hãi, không kìm được âm lượng.

“Ta vốn dĩ đã có nhiều năm sống cùng cha trong quân đội, lang thang ở bên rìa ngân hà đen tối và tĩnh lặng. Nhưng đột nhiên một ngày, cha ta đưa ta về. Lúc đó không phải kỳ nghỉ, cũng không phải ngày giỗ của mẹ ta. Ta vừa nhận được thư trúng tuyển của Học Viện Hoàng Gia, đang hưng phấn bắt cướp biển vũ trụ chơi, nhưng cha đột nhiên bảo ta về Đế đô. Ta là một Omega, cha chung quy không yên tâm ta về một mình, nên bảo thuộc hạ cùng ta về.”

“Cha của Khả Ân và cha của Lư An đều là thuộc hạ của cha ta, nhưng Khả Ân cũng đi theo cha vào quân đội, và chơi thân với ta. Cha ta sợ ta nhàm chán trên đường về, nên bảo hai cha con họ cùng đi.”

Hi Lạc cúi đầu, lặng im một lát, dường như những lời tiếp theo phải dùng rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra.

Cảnh Nặc nắm lấy tay hắn, chạm vào cái lạnh lẽo nhẹ nhàng.

“Một tháng sau, cha ta và toàn bộ quân đội của ngài ấy chết một cách ly kỳ.”

Đồng tử Cảnh Nặc hơi run.

Hi Lạc tiếp tục nói: “Tất cả mọi người, toàn bộ.”

“Chỉ có ba chúng ta tạm thời về Đế đô là còn sống.”

Cảnh Nặc run giọng hỏi: “Là vì cái gì?”

“Không biết.”

“A?”

Hi Lạc lại một lần nữa đối diện cậu, yên lặng nói: “Không biết.”

“Ta đến bây giờ cũng không biết nguyên nhân cái chết của cha, nói chính xác, không biết ngài ấy chết vì phe phái nào.”

“Sao lại như vậy…”

Hi Lạc rũ mắt giấu đi thần sắc, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tin tức Khả Ân mang đến mấy tháng trước. Mọi điểm đáng ngờ lại đều chỉ thẳng vào người thanh mai trúc mã lại chung chăn gối nhiều năm của mình… Hi Lạc đột nhiên cười, kết thúc chủ đề này. Ngữ điệu hắn vui vẻ trở lại: “Nói rối rắm quá, những thứ này không quan trọng. Ta chỉ muốn nói, kể từ sự kiện đó, Lư An liền trở nên có chút kỳ quái. Khi ngươi ở chung với hắn, vẫn phải chú ý một chút.”

Cảnh Nặc vội vàng gật đầu như không có chuyện gì xảy ra, sau đó kéo đề tài qua, nói về bộ phim truyền hình mới xem gần đây.


Cố Thừa Nghiên ngắt buổi phát sóng trực tiếp,  cảm thấy trống trải. Anh nghĩ lại, quần áo mới trước đây anh mua cho Cảnh Nặc đều trực tiếp chọn sẵn và gửi đến, hoặc là may đo chuyên nghiệp. Anh dường như chưa từng dẫn Cảnh Nặc đi dạo phố mua đồ. Hôm nay, nhìn thấy Cảnh Nặc và Hi Lạc đi dạo phố vui vẻ hưng phấn như thế, chỉ sợ trước đây cậu không mấy cảm tình với đồ anh tặng cũng là vì không có sự tham gia thực tế trong việc lựa chọn.

Vậy lần sau sẽ dẫn cậu cùng đi chọn. Chọn trúng cái nào mua cái đó, do dự thì mua hết. Cố Thừa Nghiên tưởng tượng cảnh Cảnh Nặc vui vẻ sùng bái và hôn lên môi anh…

Phải kiềm chế một chút.

Thời gian vẫn còn sớm. Cố Thừa Nghiên dứt khoát theo định vị đi qua đó dẫn người đi.

Khi anh đến, Hi Lạc và Cảnh Nặc đang trò chuyện khí thế ngất trời về cốt truyện mùa đầu tiên của 《Omega Tuyệt Vọng》. Cố Thừa Nghiên tao nhã nói với Hi Lạc rằng anh có chút việc, có lẽ phải dẫn Cảnh Nặc đi trước một bước. Cả hai đều cảm thấy chưa đã thèm, đành hẹn lần sau tiếp tục trò chuyện.

Cố Thừa Nghiên mang Cảnh Nặc rời đi. Cảnh Nặc hỏi bọn họ hiện tại đi đâu. Cố Thừa Nghiên nói đi ăn cơm.

Anh dẫn Cảnh Nặc đến nhà hàng mà trước đây anh chuẩn bị cho cậu ăn sinh nhật— một nhà hàng rất đắt, phải hẹn trước, và chỉ tiếp đãi khách tôn quý.

Đẳng cấp rất cao, trang trí vô cùng xa hoa, và rất có phong cách.

Nhưng Cố Thừa Nghiên không ngờ đồ ăn lại ít đến vậy. Mỗi món ăn xong nửa miệng là hết. Cảnh Nặc ăn hơn mười món mà vẫn tưởng là đồ ăn nhẹ, còn hỏi khi nào lên món chính.

Cố Thừa Nghiên rất tức giận, quyết định sau khi về sẽ dùng tài khoản chính thức của Moore cho nhà hàng này một đánh giá kém thật lớn, sau đó dẫn Cảnh Nặc đi ăn quán ăn đêm.

Cảnh Nặc siêu thích ăn quán ăn đêm! Siêu yêu! Nhiều thức ăn, no bụng, lại náo nhiệt. Cậu còn có thể gác chân lên ghế ăn cơm, thậm chí ngồi co chân trên ghế cũng được.

Cố Thừa Nghiên chân dài ngồi trên chiếc ghế đẩu lùn, uống bia tươi và ăn xiên nướng cùng Cảnh Nặc, còn châm một điếu thuốc rẻ tiền. Đã lâu lắm rồi anh mới có cảm giác trở về quá khứ. Anh nhìn Cảnh Nặc ăn vui vẻ, chính mình cũng không nhịn được cười. Anh tắt thuốc, bóc tôm cho Cảnh Nặc, chấm gia vị rồi đút vào miệng cậu.

Cảnh Nặc ăn đến híp mắt, cực kỳ giống một con mèo thỏa mãn.

Ăn uống xong, Cố Thừa Nghiên kéo Cảnh Nặc đi dạo phố. Lúc này trời đã tối, nhưng đường phố nơi nơi đều sáng rực. Cảnh Nặc lần đầu tiên bình tĩnh ngắm nhìn cảnh đêm Đế đô. Trước đây, vì mưu sinh bôn ba, cậu không tài nào có cơ hội dừng bước thưởng thức cảnh đêm.

Tâm thái cậu giờ rất khác so với trước.

Thân phận vẫn như cũ, nhưng cậu có tiền, hơn nữa là đi dạo sau khi ăn cơm cùng Cố Thừa Nghiên, không phải vội vã đi qua trên đường đi làm ca đêm.

Cậu đã sớm biết Đế đô về đêm rất náo nhiệt, nhưng hôm nay lần đầu tiên cậu trở thành một phần của sự náo nhiệt đó.

Cảnh Nặc còn mua một cây kem que. Cố Thừa Nghiên vốn dĩ không đồng ý, trời đã lạnh, buổi tối lại ăn nhiều đồ như vậy, sợ cậu đau bụng. Nhưng Cảnh Nặc nhất quyết đòi, Cố Thừa Nghiên đành phải mua cho cậu.

Ăn kem que vào đêm lạnh quả nhiên rất lạnh. Mới vừa đưa vào miệng, Cảnh Nặc đã rùng mình một cái, vì thế đành phải liếm từng chút một.

Đầu lưỡi đỏ tươi liếm từng điểm trên thân kem que. Đôi mắt Cố Thừa Nghiên tối sầm lại, sâu thẳm khó hiểu mà nhìn chằm chằm cậu. Lúc đầu Cảnh Nặc không hề phát hiện, chuyên tâm ăn kem. Sau này, ánh mắt Cố Thừa Nghiên quả thực muốn xuyên thủng người, Cảnh Nặc cuối cùng không thể phớt lờ, quay đầu đối diện mắt anh, bị dục vọng mãnh liệt trong đó làm cho sợ hãi.

Cảnh Nặc: “……”

Cậu hung hăng “Răng rắc” cắn đứt cây kem.

Sau đó quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Dựa dựa dựa dựa dựa, lạnh quá!!!!!

Cố Thừa Nghiên cười ha hả, ôm lấy vai Cảnh Nặc, cúi đầu cướp lấy môi cậu. Chiếc lưỡi thô nóng không chút khách khí đẩy mở khe môi và hàm răng, cuốn vào trong, chuyển nửa thanh kem lạnh lẽo sang miệng mình.

Cảnh Nặc lau khóe miệng, không biết là nước kem tan chảy hay nước bọt, mặt đỏ bừng. Cố Thừa Nghiên cười xem cậu, đồng thời phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt” nhai vụn kem.

Nửa cây còn lại cũng bị Cố Thừa Nghiên nhai hết trong ba bốn ngụm. Cảnh Nặc chỉ kịp liếm mấy miếng, thiệt thòi lớn.

Cố Thừa Nghiên dẫn Cảnh Nặc đi mua sắm với khí thế dũng mãnh không hề thua kém Hi Lạc, thậm chí còn lái xe tới (làm phiền người) đưa xe, mua sắm từ đầu đến chân cho Cảnh Nặc xong, anh vẫn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó.

Ánh mắt lướt qua, một chiếc khăn quàng cổ mỏng màu be (nãi già sắc) lọt vào tầm nhìn.

Giây tiếp theo, nó đã trên cổ Cảnh Nặc.

Cố Thừa Nghiên nhìn nhãn mác, là lông cừu được sản xuất ở hành tinh Hà Phong. “Thoải mái không?”

“Thoải mái thì thoải mái, nhưng hơi nóng.”

“Đi đường mà, trời lạnh thêm chút nữa mang là vừa vặn.”

Gần nửa khuôn mặt Cảnh Nặc rúc vào trong khăn quàng cổ, tôn lên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, chỉ có đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ giảo hoạt.

Cố Thừa Nghiên lập tức xé nhãn mác và quẹt thẻ thanh toán.

Cảnh Nặc đeo chiếc khăn quàng cổ có vẻ hơi sớm so với mùa này, đầu bị che ấm áp đến choáng váng.

Cố Thừa Nghiên nói có việc, kết quả lại là dẫn cậu ăn cơm và đi dạo phố. Hành vi này rất hiếm lạ, nhưng Cảnh Nặc lại mơ hồ cảm thấy khác biệt rất lớn so với buổi chiều đi dạo phố cùng Hi Lạc.

Rốt cuộc khác biệt ở đâu? Cậu lại không nói rõ được, dù sao đều không phải cậu tiêu tiền, cậu chỉ cần đi theo hưởng thụ là được.

Có lẽ là do ánh mắt sâu thẳm và cười nhạt của Cố Thừa Nghiên luôn nhìn chăm chú cậu, cả người cậu như có dòng điện chạy loạn, ngứa ngáy, nóng rực.

Cậu muốn kéo khăn quàng cổ xuống, Cố Thừa Nghiên lại vừa vặn kéo cậu đi về phía một quảng trường.

Nơi này vây quanh rất nhiều người, như đang chờ đợi điều gì đó. Vài phút sau, pháo hoa bắt đầu phóng lên ở trung tâm quảng trường.

Ban đầu Cảnh Nặc còn bị giật mình, vô thức chui vào lòng Cố Thừa Nghiên, phát hiện là pháo hoa mới thả lỏng. Vừa ngẩng đầu, Cố Thừa Nghiên đang cười cợt nhìn cậu.

Cảnh Nặc có chút ngượng, đẩy Cố Thừa Nghiên ra. Không ngờ đối phương lại dễ dàng bị cậu đẩy ra như thế. Cảnh Nặc rất nhanh bị pháo hoa thu hút, rực rỡ bắt mắt, tuyệt đẹp lộng lẫy.

Cố Thừa Nghiên nói cho cậu biết, đây là pháo hoa chúc mừng định kỳ hàng tuần của quảng trường trung tâm, không biết là chúc mừng gì, nhưng mỗi tuần vào giờ này đều có.

Cậu nhìn về phía Cố Thừa Nghiên, Cố Thừa Nghiên cũng đang nhìn cậu.

Một người trong mắt mang theo sự rung động, một người ngưng mắt nhìn chăm chú thâm trầm.

Cảnh Nặc nhớ lại, pháo hoa cậu nhìn thấy lúc trước ở câu lạc bộ chắc chắn là pháo hoa chúc mừng định kỳ này.

Khi đó cậu quỳ trên mặt đất, nằm trên đùi Cố Thừa Nghiên.

Hiện tại Cố Thừa Nghiên kéo khăn quàng cổ cậu xuống, chậm rãi tiến gần.

Pháo hoa tràn ra trên đỉnh đầu, họ hôn nhau trong ánh sáng phản chiếu.

Cảnh Nặc thầm nghĩ, kỳ lạ, thật là quá kỳ lạ.

back top