TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 45

Chương 45

“Kỳ thật có chuyện tôi vẫn luôn muốn nói với cậu.” Cố Thừa Nghiên cân nhắc lời nói: “Nặc Nặc, cậu có biết không…”

“Cái gì?” Cảnh Nặc nghiêng đầu.

Cố Thừa Nghiên thành khẩn nói: “Cậu thật ra căn bản không dính dáng đến hai chữ soái khí.”

Đôi mắt Cảnh Nặc dần dần trừng lớn, cả người cứng đờ tại chỗ, đầy mặt không thể tin được. Cậu run rẩy hỏi: “Ngài, ngài nói cái gì?”

Cố Thừa Nghiên cười nhìn cậu.

Biểu cảm kinh ngạc của Cảnh Nặc dần chuyển sang phẫn nộ, cậu bùng nổ kêu to: “Ngài dựa vào cái gì nói tôi không soái! Tôi từ nhỏ đến lớn đều được người khen đẹp!”

“Bảo bối nhỏ, cậu phải biết, đẹp không nhất định chỉ là soái khí, nó có lẽ có ý nghĩa khác, ví dụ như… xinh đẹp, đáng yêu.”

Cảnh Nặc hóa đá chỉ chỉ chính mình: “Tôi, đáng yêu?”

Cố Thừa Nghiên trịnh trọng gật đầu, ban cho sự khẳng định.

Sự tẩy não của Cảnh Nặc đối với chính mình qua nhiều năm bị Cố Thừa Nghiên đánh cho tan nát ngay trong khoảnh khắc này. Cậu vén ống tay áo áo ngủ lên vai, giơ cánh tay lên trưng bày cơ bắp của mình, lớn tiếng chất vấn: “Ngài xem tiểu đáng yêu nhà ai lại có cơ bắp rõ ràng như vậy?!”

Cố Thừa Nghiên nhìn cánh tay nhỏ gầy của Cảnh Nặc, thầm nghĩ: Cái đó của cậu cũng gọi là cơ bắp à.

Nhưng nếu anh dùng cơ bắp của mình đối lập với cậu, không khỏi quá bắt nạt, đợi chút cậu lại tức khóc gào đến nửa đêm.

Vì thế anh nói: “Xem cơ bắp không thể xem chỗ này, phải xem cơ bụng mới tương đối trực quan. Muốn soái khí, liền phải có cơ bụng hoàn mỹ, thông thường cơ bụng hoàn mỹ lấy sáu đến tám múi là đẹp nhất.”

Cảnh Nặc hoàn toàn không ý thức được Cố Thừa Nghiên đang dụ dỗ mình, không cần nghĩ ngợi mà xốc áo ngủ lên phía trên ngực, dùng cổ kẹp lấy quần áo, cúi xuống đánh giá cơ bụng của mình…

Đôi mắt Cố Thừa Nghiên lóe lên, ánh mắt lướt qua xung quanh. Người hầu trong nhà đã sớm tự giác lui xuống hết.

Bụng Cảnh Nặc trắng nõn, tròn trịa một khối, thịt múp míp, như đậu hũ non, hoàn toàn không có dấu vết cơ bụng.

Cậu dùng tư thế cực kỳ không thoải mái này nhìn nửa ngày, lại phát hiện hình như mặc kệ có hóp bụng, rút khí thế nào cũng không có cách nào làm lộ ra hình dáng cơ bụng.

“Tôi chỉ có một múi cơ bụng sao?” Cảnh Nặc thất hồn lạc phách lẩm bẩm.

Đáy mắt Cố Thừa Nghiên hiện lên ba phần chế nhạo, bất động thanh sắc kéo quần áo Cảnh Nặc xuống, dẫn cậu lên lầu.

“Như vậy không tiện xem, lên lầu đi, đứng trước gương, tôi sẽ nói cho cậu biết cái gì gọi là cơ bụng.”

Phòng ngủ chính của Cố Thừa Nghiên có một ban công lộ thiên, nơi đó đặt một chiếc ghế nằm. Cảnh Nặc thỉnh thoảng cũng nằm phơi nắng ở đây. Hiện tại, Cố Thừa Nghiên kéo cậu đến ghế nằm ngồi xuống, lại kéo một chiếc gương toàn thân đến trước mặt cậu.

Cảnh Nặc không biết anh muốn làm gì, Cố Thừa Nghiên đứng bên cạnh cậu, điều chỉnh góc độ gương, sau đó ra hiệu Cảnh Nặc như lúc nãy vén quần áo lên.

Tuy rằng đầu thu vẫn còn mặc áo ngủ ngắn tay, nhưng đột nhiên ở nơi lộ thiên vén quần áo lên, Cảnh Nặc nháy mắt bị gió kích thích đến giật mình, kéo đến một nửa liền muốn buông quần áo xuống.

Cố Thừa Nghiên lập tức ngăn tay cậu lại, xốc quần áo lên đến miệng cậu: “Cắn lấy.”

Cảnh Nặc đáng thương hề hề nhìn anh: “Lạnh.”

“Cậu nghe lời, một lát là xong.” Cố Thừa Nghiên cười nói với vẻ không cho phép nghi ngờ: “Nhanh lên, dùng miệng cắn, đừng để quần áo trượt xuống.”

Cảnh Nặc chỉ có thể hé miệng, ngậm lấy quần áo, ánh mắt uất ức lại đáng thương.

Cố Thừa Nghiên nửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bẻ đầu Cảnh Nặc ý bảo cậu nhìn về phía trước: “Đừng cúi đầu.”

Chiếc gương hoàn mỹ phơi bày không sót một chút nào bộ dạng Cảnh Nặc lúc này. Cố Thừa Nghiên cũng quay đầu nhìn về phía gương, hai người đối diện nhau trong gương.

Cảnh Nặc trong nháy mắt như bị ánh mắt Cố Thừa Nghiên thiêu đốt, vội vàng giơ tay che lại thân thể đang phơi bày trong không khí.

“Bỏ tay ra.” Cố Thừa Nghiên liếc mắt một cái: “Đặt tay xuôi theo hai bên thân thể, dán vào ghế nằm, hay là nói… cậu muốn tôi dùng dây lưng trói cậu ra phía sau?”

“Như vậy sẽ không thoải mái đâu, vạn nhất cậu cọ xát một lát, thời gian kéo dài lâu rồi, cũng chỉ có thể làm người chịu đựng.” Alpha cười ngâm ngâm nói ra lời khiến người ta phải run rẩy.

Cảnh Nặc nhanh chóng đặt tay xuống hai bên.

“Bé ngoan.” Cố Thừa Nghiên khích lệ nói.

Ánh mắt anh từ trên mặt Cảnh Nặc từng chút một di chuyển xuống, như thưởng thức một kiện bảo ngọc thuần trắng không tì vết, làm người ta nhịn không được tự mình ra tay thưởng thức.

Gió lạnh và ánh mắt nóng rực mang đến cho Cảnh Nặc cảm giác lạnh run băng hỏa lưỡng trọng thiên, lông tơ trên da thịt đứng thẳng.

Cố Thừa Nghiên vươn một ngón tay, chạm vào làn da Cảnh Nặc. Một cái chạm đơn giản như vậy cũng làm Cảnh Nặc nhịn không được run rẩy một chút.

Cậu giờ phút này tựa như một khối bánh kem bơ thuần trắng bị bày trước mặt Cố Thừa Nghiên. Đổi lại ngày thường, Cố Thừa Nghiên có lẽ đã sớm gấp không chờ nổi nếm thử một phen, nhưng giờ phút này, anh giống một quân tử chính nhân mười phần.

Mắt nhìn thẳng, ngữ khí vững vàng đứng đắn, như thể đang chuyên tâm trí chí giảng một tiết sinh lý học nghiêm túc.

“Cậu biết cơ bụng được cấu tạo từ những bộ phận nào không?”

Cảnh Nặc ngậm quần áo trong miệng, nói không nên lời, chỉ có thể yếu ớt lắc đầu.

Cố Thừa Nghiên thập phần kiên nhẫn giảng giải cho cậu: “Cơ thẳng bụng, cơ chéo bụng ngoài, cơ chéo bụng trong, cơ ngang bụng.”

Mỗi khi nói một cái, ngón tay anh lại di động đến một chỗ. Cảnh Nặc cảm thấy ngứa, xoắn thân không ngừng trốn tránh.

Cậu thậm chí có thể cảm giác được hoa văn lòng bàn tay của Cố Thừa Nghiên, ở trong gió lạnh cọ xát ra một trận nóng rực.

Cảnh Nặc căng thẳng thân mình, biên độ trốn động quá lớn, bị Cố Thừa Nghiên một tay đè lại, chụp một cái lên bụng.

“Bang.”

Cố Thừa Nghiên không dùng lực, Cảnh Nặc lại căng cứng thân mình. Cú chụp này không đau không ngứa, nhưng âm thanh lại vang dội nặng nề.

Cố Thừa Nghiên trêu ghẹo nói: “Nha, quả dưa hấu này chín rồi, bao nhiêu tiền một cân? Lão bản có thể nếm trước một ngụm không? Có thể giao hàng tận nhà không?”

Cảnh Nặc giận dữ xen lẫn e thẹn mà trừng mắt nhìn anh một cái.

“Đừng nhìn tôi, nhìn gương.” Cố Thừa Nghiên nhắc nhở.

Anh cũng quay đầu, thông qua gương để khống chế tay di động. Cố Thừa Nghiên sau đó kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cho Cảnh Nặc tác dụng của cơ bụng đối với xương chậu và cột sống khi co rút và dùng sức ở các mức độ khác nhau. Ngón tay và lòng bàn tay luân phiên giúp đỡ Cảnh Nặc trải nghiệm thực tế.

Chỉ là cảnh trong gương quá dễ dàng mang đến sự nhầm lẫn, Cố Thừa Nghiên năm lần bảy lượt không phân biệt trái phải, dẫn tới Cảnh Nặc run rẩy càng thêm thường xuyên.

“Sao vậy? Tôi đang dạy học cho cậu đấy, cậu có nghe nghiêm túc không?” Cố Thừa Nghiên nghiêm trang hỏi.

Cảnh Nặc nơi nào nghe lọt vào, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy thì tốt.” Cố Thừa Nghiên như là rất vừa lòng: “Vậy tiếp theo tôi sẽ nói cho cậu biết làm thế nào để rèn luyện cơ bụng.”

“Không không không, không cần.” Cảnh Nặc buông miệng ra, ai ai cầu xin, quần áo trượt xuống dưới, trước ngực và bụng bỗng nhiên sinh ra một trận ấm áp và cảm giác an toàn.

Nếu còn dạy tiếp xuống nữa không biết anh còn làm trò gì nữa.

Cảnh Nặc lại sợ Cố Thừa Nghiên mượn đề tài, vội vàng nhào vào lòng anh, nắm lấy áo sơ mi của anh.

Cố Thừa Nghiên nhìn qua rất là tiếc nuối: “Thật sao? Cậu không cần cơ bụng soái khí sao?”

Cái đầu lông xù trong lòng anh lắc như trống bỏi: “Từ bỏ, từ bỏ.”

Khóe mắt Cố Thừa Nghiên liếc thấy chân Cảnh Nặc hơi cong, cười khẽ một tiếng.

“Cảnh Nặc đồng học, đi học như vậy không nghiêm túc sao? Tôi đang giảng cơ bụng, cậu đang nghĩ cái gì? Hửm?”

Bàn tay lớn vươn xuống, đắp lên nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút: “Thành thật khai báo.”

Cảnh Nặc chịu đựng không nổi sự kích thích như vậy, trán chống vào ngực Cố Thừa Nghiên, hai tay nắm chặt quần áo, rên rỉ nhỏ một tiếng.

Trong khoảnh khắc cả người rũ xuống.

“Chậc chậc.” Cố Thừa Nghiên cao cao tại thượng chỉ trích cậu: “Lát nữa đều phải ăn cơm tối rồi, cậu xem cậu kìa…”

“Ngài câm miệng!” Cảnh Nặc chôn trong lòng anh rống giận.

Trạng thái của người ta khi suy yếu (sau cơn cực khoái) và hiền lành (trước cơn cực khoái) khác nhau rất lớn.

Cố Thừa Nghiên thông thường sẽ trở nên cực kỳ dễ nói chuyện, còn Cảnh Nặc thì sẽ phát ra đủ loại dũng khí, dám rống dám mắng, ngẫu nhiên tính tình lên còn sẽ đá Cố Thừa Nghiên một cái.

Đương nhiên, cú đá mềm oặt chẳng có chút lực độ nào, mười lần có chín lần còn sẽ bị Cố Thừa Nghiên bắt lấy hôn một cái.

Giống như hiện tại, nghe thấy cậu rống giận, Cố Thừa Nghiên lại tâm tình cực tốt khen cậu: “Biết tranh luận, không tồi, có tiến bộ.”

Đồng thời còn yêu thích không buông tay mà xoa bóp vành tai cậu.

Cảnh Nặc bi phẫn muốn chết.

Thấy chưa, khi ngươi nhỏ yếu, sự phẫn nộ của ngươi trong mắt người khác đều trở nên vô cùng buồn cười.

Bất quá nếu Cố Thừa Nghiên biết cậu nghĩ gì, đại khái sẽ phản bác: “Không phải buồn cười, là đáng yêu.”

Nói vậy chỉ sợ sẽ làm Cảnh Nặc tức chết. Vẫn là đừng để anh biết.


Ăn cơm tối xong, Cố Thừa Nghiên vốn định ôm Cảnh Nặc ôn tập một chút những gì đã học hôm nay, anh còn tính toán hào phóng cống hiến cơ bụng của bản thân làm giáo cụ.

Nhưng không ngờ Vệ Hải và mấy người kia vội vã tới, có chuyện quan trọng cần báo cáo, Cố Thừa Nghiên chỉ có thể thả Cảnh Nặc tự mình đi chơi.

Họ nói chuyện ở phòng khách, Cảnh Nặc không đi xa, nằm sấp xuống đất xem tranh liên hoàn. Cậu gần đây rất hứng thú với loại truyện có tính câu chuyện cao này.

Hai chiếc quang não của cậu liền ở bên cạnh bồi cậu, vây quanh cậu đổi tới đổi lui.

Từ khi Cố Thừa Nghiên giúp cậu kích hoạt quang não mới, một khi khởi động máy, nó liền bám riết không tha theo cậu. Nhưng Cảnh Nặc rõ ràng quý báu chiếc quang não tự tay mình cải tạo hơn, đối với chiếc mới luôn hờ hững, thậm chí hiện tại còn ít khi khởi động máy cho nó.

Cố Thừa Nghiên nhiều lần ám chỉ cậu lâu không khởi động máy sẽ làm chiếc quang não đó chết đói, Cảnh Nặc lúc này mới miễn cưỡng nhân lúc rảnh rỗi khởi động nó.

Quang não siêu trí năng cũng sẽ có tính cách đa dạng. Chiếc do Cảnh Nặc tự cải tạo sau khi trí năng hóa thành công, rõ ràng rất hoạt bát, còn chiếc quang não mới lại có vẻ trầm ổn hơn một chút.

Cũng có khả năng là nó biết Cảnh Nặc không thích mình, cho nên luôn hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng chỉ cần khởi động máy, liền một tấc cũng không rời Cảnh Nặc.

Quang não được cải tạo rất thích bắt chước hành động của người xung quanh. Nó đầu tiên thò ra bốn cái râu, học bộ dạng Cảnh Nặc nằm bò trên mặt đất, nhếch lên hai chân cùng Cảnh Nặc cùng tần suất lúc ẩn lúc hiện. Một lát sau lại bắt chước chiếc quang não mới nặng nề mà nằm yên ở một bên như cục đá.

Cảnh Nặc lật qua một trang, mơ hồ nghe được trong lời báo cáo của Vệ Hải có nhắc tới Hồng Trúc Loan.

Ừm? Hồng Trúc Loan?

Cảnh Nặc tức khắc tỉnh táo tinh thần, ngẩng đầu nhìn quanh về phía bọn họ.

Khoảng cách vẫn còn hơi xa, Cảnh Nặc cũng không thể nghe được rõ ràng lắm, vì thế cậu bò dậy, trở lại phòng khách, phía sau đi theo hai cái đuôi nhỏ.

Cố Thừa Nghiên cùng Vệ Hải nói chuyện cũng không kiêng dè cậu, thấy cậu tới, ba người Vệ Hải cũng chỉ gật đầu với cậu, tiếp tục báo cáo với Cố Thừa Nghiên.

Cảnh Nặc ngồi ở bên cạnh sô pha, giả bộ làm tịch mà đùa nghịch quang não, kỳ thật vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.

Vệ Hải nói đã tra được một thân tín của Hầu tước Light trước đây tên là Dương Ân đã trốn đến hành tinh Helsin. Hôm nay nhận được báo án của thôn dân địa phương, phát hiện một khối thi thể gần con sông tên là Hồng Trúc Loan. Hắn ta dường như đã trôi từ thượng nguồn xuống hạ nguồn, thi thể đã bị loài cá gặm đến không còn hình dạng, nhưng trải qua so sánh DNA xác nhận chính là Dương Ân.

“Nguyên nhân tử vong đâu?”

“Vẫn đang điều tra, bởi vì hắn ta hầu như chỉ còn lại xương trắng, từ xương cốt mà xem, không có dấu vết bị đòn nghiêm trọng rõ ràng.”

Cảnh Nặc nhớ tới các em trai nói trước đó đã câu lên một cây xương cốt rất dài. Chẳng lẽ chính là người này sao?

Ui!.

Cậu gãi gãi cánh tay đang nổi da gà.

Sau đó Vệ Hải lại lấy ra một túi vật chứng trong suốt, bên trong là một ít mảnh sứ vỡ. Cảnh Nặc cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ thêm hai mắt, sau đó kinh ngạc phát hiện hình như chính là mảnh nhỏ của pho tượng mà cậu đã đánh vỡ ném xuống sông!

Cảnh Nặc: “???” Không phải đâu, thật sự quấn lấy tôi sao?!

Điều càng làm cậu kinh hãi hơn là, Vệ Hải nói thứ này chính là cái gọi là “Tượng thần Paler” trong truyền thuyết.

Cảnh Nặc: A??

Cậu nhớ rõ thứ này, trước đây Bì Khắc Tư nói được vô cùng huyền diệu và lợi hại, là bảo bối của Hầu tước Light, có được nó là có thể khống chế nhân tâm xưng bá vũ trụ gì đó.

…… Nhưng đã bị cậu làm vỡ nát.

Cậu không quá tin tưởng món đồ chơi này có thật sự có thể giúp người ta xưng bá vũ trụ không, rốt cuộc nếu nó thật sự lợi hại như vậy thì Hầu tước Light đã không chết dưới tay Cố Thừa Nghiên rồi.

Cậu cũng không quá quan tâm Cố Thừa Nghiên có phải hay không đang tham vọng sức mạnh của thứ này, thật sự muốn có được nó để xưng bá vũ trụ gì đó.

Cậu chỉ quan tâm thứ này có thể hay không mang đến vận rủi cho cậu.

Cảnh Nặc duỗi dài cổ nhìn về phía bên kia.

Cố Thừa Nghiên cho rằng Cảnh Nặc muốn xem tài liệu trong tay anh, dang hai tay ra, chừa ra một khoảng trống lớn bên cạnh. Cảnh Nặc tự giác ngồi vào bên cạnh anh, cánh tay Cố Thừa Nghiên rơi xuống, vững vàng ôm lấy eo Cảnh Nặc giữ cậu trong lòng.

Thuận tiện đưa tài liệu trong tay về phía Cảnh Nặc: “Có xem hiểu không?”

Cảnh Nặc nháy mắt ngẩng đầu, rất là nghi hoặc nheo lại mắt.

Ngài đang xem thường ai?

Cố Thừa Nghiên cong cong môi, không nói chuyện.

Cảnh Nặc nghe bọn họ nói một lát, tựa hồ không quá coi trọng cái pho tượng thần Paler này. Ba người Vệ Hải nhất trí cho rằng thứ này ý nghĩa trên tinh thần ý thức lớn hơn so với bản thể của nó.

“Làm người ta tin tưởng không nghi ngờ, từ đó đạt được mục đích khống chế tinh thần. Hầu tước Light đại khái là thông qua hình thức này mà lung lạc được một nhóm người trung thành tận tâm. Bao gồm cả Bì Khắc Tư, chủ câu lạc bộ Cuồng Sa.”

Cố Thừa Nghiên tương đối tán đồng: “Nếu pho tượng này thực sự có thần lực, hắn ta làm sao không dùng để giúp chính mình thoát khỏi kiếp nạn này của ta?”

Chỉ là trong đó dường như còn có chút vấn đề anh chưa suy nghĩ thông suốt.

Gián điệp, quang não học tập, pho tượng thần Paler, ba thứ đều đồng dạng chỉ hướng một loại khống chế tinh thần nào đó. Pho tượng này thật sự cũng chỉ là thuần túy là pho tượng sao?

Đang suy nghĩ, Cảnh Nặc đột nhiên mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Cố Thừa Nghiên.

“Vậy… Thứ này vỡ nát có sao không?”

“Hửm?” Cố Thừa Nghiên hỏi: “Có thể có chuyện gì?”

Cảnh Nặc khoa tay múa chân nói: “Chính là bất kính với nó, nát rồi sẽ mang đến vận rủi cho người nhà gì đó, còn có muốn nói mời đến tiễn đi.”

Cố Thừa Nghiên nhướng mày, có chút ngoài ý muốn: “Cậu đang lo lắng cho tôi?”

Cảnh Nặc: “……?”

Cái đó thật sự không có.

Cố Thừa Nghiên nhịn không được cười rộ lên, xoa xoa đầu Cảnh Nặc: “Cậu làm sao lại mê tín như vậy? Đó chỉ là mấy mảnh sứ vỡ bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu thực sự có năng lực đó, nó hẳn nên giữ được chính mình không bị vỡ trước.”

Ê? Hình như là đạo lý này.

Cảnh Nặc bị thuyết phục, nháy mắt yên lòng, cũng không chú ý đến nội dung họ đàm luận nữa. Cậu duỗi chân chọc chiếc quang não ở đầu sô pha bên kia. Chiếc thiết trứng nhỏ kia không ngừng lấp lóe, còn vươn hai cái râu chống nạnh. Cảnh Nặc thấy nó khoe khoang không rõ nguyên do, nhấc chân đá nó từ trên sô pha xuống.

Chiếc quang não mới từ trên tay vịn sô pha nhìn xuống, trên giao diện lộ ra một đôi mắt cong cong, cư nhiên giống như đang cười nhạo.

Cảnh Nặc: “……” Quả nhiên có cạnh tranh là có đấu đá nội bộ.

Cố Thừa Nghiên thấy Cảnh Nặc không muốn ở lại đây, cũng không giữ cậu, tùy tiện tìm cho cậu hai tờ giấy phế liệu: “Cầm đi gấp máy bay giấy chơi đi.”

Cảnh Nặc: “……”

?

Cậu không thể hiểu được cảm thấy mình bị vũ nhục chỉ số thông minh.

Cảnh Nặc nhìn nhìn hai tờ giấy lại nhìn nhìn Cố Thừa Nghiên, mạnh mẽ giật lấy hai tờ giấy, giận đùng đùng bỏ đi, bước chân giậm xuống sàn kêu đăng đăng vang, sợ Cố Thừa Nghiên không nghe ra sự phẫn nộ của cậu.

Một lát sau, từ trên lầu “vèo vèo” bay xuống hai chiếc máy bay giấy. Cố Thừa Nghiên không thèm ngẩng đầu, nắm lấy chiếc máy bay giấy đầu tiên bay về phía mình. Ngay sau đó một chiếc khác cũng bám sát theo, thẳng tắp đụng vào ngực Cố Thừa Nghiên.

Trên lầu truyền đến một tiếng “Hừ” rất cố ý, Cố Thừa Nghiên quay đầu lại thì trên lầu đã không còn bóng người. Anh cúi xuống nhìn chằm chằm máy bay giấy trong tay, lại bật cười, đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu.

Không ai biết Cố Thừa Nghiên đang nghĩ gì, anh ước chừng là cảm thấy Cảnh Nặc đã “vèo” một cái gửi chân tình của mình đến trước mặt anh, mà anh đã vững vàng tiếp được.


Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Cảnh Nặc, cuối cùng cậu vẫn chọn một bộ tiểu vest cổ điển ôm sát người làm lễ phục tham gia tiệc tối.

Cố Thừa Nghiên thì trực tiếp mặc quân phục lễ nghi Thượng tướng.

Khi hai người đứng chung một chỗ, uy áp dã tính và nhu mỹ thanh tú càng tăng thêm sức mạnh mà giao hòa, cực kỳ đẹp mắt.

Cố Thừa Nghiên rất vừa lòng, nhưng Cảnh Nặc nhìn trái xem phải, luôn cảm thấy thiếu điểm gì đó.

“Vẫn chưa đủ soái khí.” Cậu nói.

Vì thế lại tìm một lọ keo vuốt tóc, chải ngược phần tóc mái lòa xòa trên trán lên, tạo cho mình một kiểu tóc vuốt ngược anh tuấn.

Đứng trước gương mỹ mãn thay đổi góc độ tạo dáng: “Như vậy khá hơn nhiều.”

Bộ dáng này hoàn toàn khác so với cậu trước đây. Cố Thừa Nghiên nhìn cũng sáng mắt lên, xác thật thập phần soái khí.

Nhưng anh có một vấn đề nghĩ mãi không ra: “Cậu rốt cuộc trang điểm cho ai xem?”

“Ở bên cạnh tôi sao không thấy cậu để ý mình có soái khí hay không?”

Cảnh Nặc hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc điều chỉnh kiểu tóc, nghe vậy ngạo kiều mà quay đầu: “Ngài không hiểu đâu.”

Cố Thừa Nghiên: “……”


Trước khi tiệc tối chính thức bắt đầu, Cố Thừa Nghiên dẫn Cảnh Nặc đi vào Hoàng Cung. Moore và Hi Lạc đang đứng ở một chỗ. Trước đó bọn họ đã tiếp nhận một vòng thăm viếng vấn an, lúc này cuối cùng cũng nhàn rỗi một chút, đang chán đến chết đứng ở góc.

Nhìn thấy Cố Thừa Nghiên tới, Moore thập phần kích động, cuối cùng cũng có thể bắt đầu việc chính sự của họ.

Bất quá khi nhìn thấy Cảnh Nặc đi theo phía sau, Moore vẫn có chút ngoài ý muốn.

“Ngươi sao lại mang cậu ta đến?”

Cảnh Nặc trước đó vì đào góc tường đã bằng mặt không bằng lòng, còn mách lẻo với Hi Lạc. Nhớ tới lời Cha Cảnh nói, cậu rất lo lắng mình bị Hoàng đế đánh, sợ hãi mà trốn sau lưng Cố Thừa Nghiên.

Moore: “Ngươi còn trốn, hiện tại biết có lỗi với ta sao? Lúc trước bán đứng ta tại sao ngươi không…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Hi Lạc nhéo một cái, Hoàng đế bệ hạ nháy mắt im tiếng.

Moore đành phải tiếp tục chĩa mũi nhọn vào Cố Thừa Nghiên: “Trước đó hỏi ngươi có mang cậu ta theo không, ngươi không phải đã lãnh khốc nói không mang theo sao?”

Hắn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Wow, ta thật sự là chưa từng thấy qua Alpha hẹp hòi, thù dai như ngươi, người ta chỉ là không cùng ngươi ăn sinh nhật, xem ngươi tức giận kìa.”

Cảnh Nặc nghiêng đầu nhìn Cố Thừa Nghiên.

Moore hừ cười hai tiếng: “Ngươi cũng có ngày hôm nay à, ngoài miệng nói lạnh lùng vô tình đến mấy, cuối cùng vẫn phải mang vị tiểu Beta này của nhà ngươi đến.”

Rất tốt, Moore đã thành công khơi lên sự khó chịu của Cố Thừa Nghiên vì Cảnh Nặc không muốn ăn sinh nhật cùng anh.

Anh cười lạnh: “Cái gì vị này vị kia nhà tôi, đây là tiểu nô lệ nhà tôi.”

Cảnh Nặc trừng lớn đôi mắt. Cậu cho rằng định vị của hai người họ ít nhất là công nhân và lão bản, hiện tại trực tiếp giáng cấp thành nô lệ và chủ nô sao?

Ánh mắt cậu mở to ướt dầm dề vẻ không thể tin được thật sự làm người ta nhịn không được tâm sinh trìu mến. Cố Thừa Nghiên ngứa lòng, từ người hầu đi ngang qua cầm một ly nước chanh và một khối bánh kem nhỏ, nhét vào tay Cảnh Nặc.

Ngoài miệng vẫn không tha người: “Dẫn hắn ra đây mở rộng tầm mắt, để khỏi làm mất mặt tôi.”

Hi Lạc rất muốn nói, ngay từ lúc ngươi nhét Cảnh Nặc vào Học viện Hoàng Gia, trình độ văn sử triết của cậu ta vẫn còn nát bấy, thì mặt mũi của ngươi cũng đã mất hết rồi.

À, còn về việc ngươi nói Cảnh Nặc có sự xuất sắc về khoa học tự nhiên? Xin lỗi, chuyện này đại gia trên cơ bản đều đang cảm khái Cảnh Nặc thiên tư thông tuệ, rất khó nhớ tới ngươi.

Moore cười hỏi: “Thế nào? Giải phóng nô lệ không thông báo đến ngươi sao?”

Cố Thừa Nghiên cười nhạt, đúng lý hợp tình mà nói: “Cái gì? Có sao? Tôi không biết, có lẽ thật sự không thông báo đến tôi.”

Nói xong, hai tên Alpha không thể hiểu được lại đồng thời cười rộ lên.

Cảnh Nặc cảm thấy chính mình giống như thành trò cười. Hi Lạc quả thực không mắt thấy hai tên Alpha mắc bệnh tâm thần chủ nghĩa này, kéo Cảnh Nặc đi đến chỗ khác.

“Đừng để ý đến bọn họ, Đế quốc nằm trong tay bọn họ thật sự muốn xong đời rồi!”

Cảnh Nặc rất tán đồng gật gật đầu.

Hi Lạc dẫn cậu đi nhận biết một số quý tộc có quan hệ tốt với mình. Khi chào hỏi với đám tiểu Omega chưa lập gia đình kia, Cảnh Nặc được nhận sự chú ý nóng bỏng.

Họ mồm năm miệng mười hỏi Cảnh Nặc là người nào, trước kia sao chưa từng thấy qua, là Alpha hay là Omega?

Trời thấy còn thương, Cảnh Nặc lớn như vậy lần đầu tiên bị người hỏi thăm giới tính lại có cả lựa chọn Alpha trong đó, thật làm người ta lâng lâng. Nhưng cậu vẫn thành thật lại mang theo chút ngượng ngùng trả lời: “Là Beta.”

Đám tiểu Omega quý tộc này có quan hệ tốt với Hoàng hậu, đều là những người ủng hộ Hoàng gia, đều là những Omega trong sạch không có ý xấu gì.

Cảnh Nặc cảm thấy muốn hạnh phúc bùng nổ.

Omega tâm địa lương thiện như Hi Lạc có cả một đám! Lại còn vây quanh cậu!

Ngay cả khi cậu nói mình là Beta, họ cũng không hề có bất cứ biểu cảm hay ngữ khí khác thường nào, mà đồng loạt bừng tỉnh lặp lại: “Beta nha…”

Một đám giọng nói ôn nhu đồng thanh lên nghe giống như tấu lên một khúc xuân phong ấm áp.

Quá làm người ta hạnh phúc.

Có người hỏi Cảnh Nặc là đi cùng Hoàng hậu điện hạ tới sao? Hi Lạc vừa định nói phải, Cảnh Nặc lại trước một bước trả lời: “Tôi là đi theo Thượng tướng Cố Thừa Nghiên tới.”

“Thượng tướng Cố…” Các tiểu Omega mồm năm miệng mười hỏi: “Cậu cùng Thượng tướng Cố là quan hệ gì? Anh ấy vì sao sẽ mang cậu tới?”

Cảnh Nặc lúc này mới biết, Cố Thừa Nghiên trong xã hội thượng lưu tuy bị một bộ phận quý tộc hận đến ngứa răng, nhưng vẫn có không ít người ủng hộ Hoàng gia đối với anh rất khách khí.

Thượng tướng Cố diện mạo anh tuấn, năng lực xuất chúng, rất nhiều tiểu Omega đều rất sùng bái anh, thầm hứa phương tâm với anh.

Làm sao lại quá quắt như vậy chứ. Cảnh Nặc thầm nghĩ.

Cậu nói: “Tôi là nô lệ của Thượng tướng Cố.”

Các tiểu Omega chớp chớp mắt, giây tiếp theo cười vang lên, đều cảm thấy Cảnh Nặc đang nói đùa.

“Cậu thật hài hước, bây giờ làm gì còn nô lệ nữa!”

Cảnh Nặc giả bộ mờ mịt gãi gãi đầu, nói: “Nhưng Thượng tướng Cố nói… Giải phóng nô lệ không thông báo cho anh ấy.”

Uất ức mà rũ mắt: “Tôi đáng thương lắm.”

Một đám tiểu Omega nhìn thấy bộ dạng này của cậu sôi nổi trìu mến không thôi.

Cách đó không xa thấy toàn bộ quá trình Cố Thừa Nghiên: “……”

Hoàng đế bệ hạ đối với ý tứ ngoài dự liệu này phát ra tiếng cười nhạo mãnh liệt.

back top