Chương 44
Cảnh Nặc trông gầy yếu, nhưng trên thực tế cậu không đến nỗi quá nhược nhẽo, đặc biệt gần đây còn được Cố Thừa Nghiên nuôi cho thêm chút thịt, ít nhất là vẫn có thể đuổi kịp hai tên nhóc con kia.
Đáng tiếc là tối qua cậu đã lao động vất vả suốt một đêm, hiện tại lưng, xương đùi, cơ thịt đầu gối đang rủ nhau đòi phân gia, chẳng có cái nào chịu nghe lời.
Đuổi không kịp, cậu dựa vào khung cửa thở hổn hển.
Cha Cảnh không biết chuyện gì xảy ra, tưởng hai đứa nhóc trêu chọc Cảnh Nặc, lập tức dừng việc đang làm răn dạy chúng. Nhìn thấy bộ dạng thở dốc của Cảnh Nặc, ông lại vô cùng đau lòng: “Công việc của con vất vả đến mức nào chứ, mau vào nghỉ ngơi đi, đừng động đến hai đứa nó. Lứa tuổi này của chúng nó là lúc thích làm ầm ĩ mà.”
Cảnh Nặc chột dạ phụ họa hai tiếng.
Trở lại trong phòng, Cảnh Nặc nhìn chằm chằm pho tượng kia, nghĩ thầm: Không được, không thể để nó ở trong nhà, nhìn thôi đã thấy đen đủi rồi.
Cậu nhớ lại rất nhiều truyền thuyết mê tín mà ông Lương già đầu xóm hay kể hồi nhỏ, nào là không thể tùy tiện nhặt tượng thần phật ven đường, vì không biết đó là tượng phù hộ hay hại người.
Lâu lắm rồi có người nhặt một tượng Quan Âm cười quái dị về nhà, kết quả cả nhà cứ lâu lâu lại gặp chuyện lạ, cuối cùng đem tượng Quan Âm trả về chỗ cũ mới kết thúc những chuyện kỳ quái đó.
Loại chuyện xưa này hồi nhỏ dọa cậu sợ đến phát khóc, hiện tại vẫn có thể dọa cậu sợ đến phát khóc.
Nói thật, có một số thứ, không chấp nhận cũng không được.
Cảnh Nặc lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm pho tượng này, vẻ mặt ngưng trọng.
Hai cậu em có lẽ cũng biết mình đã gây họa, rụt rè lại gần Cảnh Nặc, nhỏ giọng hỏi: “Anh, thứ này không tốt sao? Có nên vứt đi không?”
“Không, không được, không thể vứt.” Cảnh Nặc quả quyết phủ định: “Phải đưa nó trở về.”
Cậu hỏi: “Các cậu vớt nó lên ở đoạn sông nào?”
“Bên Hồng Trúc Loan, đoạn hạ lưu.”
Cảnh Nặc nghe xong lại nổi giận sôi máu. Hồng Trúc Loan là nơi hai bên bờ mọc một rừng trúc màu đỏ mà người ta hay gọi. Hồi nhỏ người lớn hay dọa họ rằng tre trúc hút máu người mới đỏ như vậy, cốt là không cho trẻ con đến gần, vì mỗi năm đều có không ít người lớn và trẻ con chết đuối ở khúc sông đó.
Khúc sông đó ban ngày đã ít người đi, đám nhóc thối này lại dám đi câu trộm vào buổi tối.
Đúng là thiếu đòn.
Các em trai liếc nhau: “Vậy ngày mai đi không?”
Cảnh Nặc thực sự rất rối rắm. Theo cách nói cậu nghe được hồi nhỏ, biện pháp an toàn nhất chính là trả về địa điểm và thời gian tương đồng.
Nhưng đi vào nửa đêm... Cậu cũng sợ chứ.
Nhưng vạn nhất chỉ vì không trả lại vào đúng thời điểm tương đồng, sau đó gặp vận rủi, chẳng phải còn tệ hơn sao!
Không được, vô luận thế nào, tối nay phải đưa nó về.
À không, cái này gọi là thỉnh về!
Cậu hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Hai đứa, tối nay không được ngủ, chờ ba ngủ rồi, dẫn anh đi đến chỗ các em câu trộm lần trước.”
Hai tên nhóc trung nhị (sĩ quan tuổi teen) như vừa nhận được một nhiệm vụ trọng đại, nghiêm túc gật đầu: “Tuân lệnh, trưởng quan!”
Nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, Cảnh Nặc dẫn theo hai em trai lén lút ra khỏi nhà, dùng một mảnh vải bọc pho tượng chạy đến Hồng Trúc Loan.
Hồng Trúc Loan về đêm còn dọa người hơn ban ngày, thời tiết chuyển lạnh, trong rừng trúc càng thêm âm phong từng cơn.
Hai tên nhóc một chút cũng không đáng tin cậy, vào rừng trúc xong liền như bị mê hồn trận, chốc lát thì nói lần trước đi đường này, chốc lát lại nói rõ ràng là từ hướng kia tới. Cảnh Nặc vốn bị âm phong thổi đến lạnh cả sống lưng, hiện tại bị hai đứa nó ồn ào đến chẳng còn ý tưởng gì nữa.
“Đủ rồi!” Cảnh Nặc cắt ngang bọn chúng: “Các em không phải nói là ở hạ lưu sao? Vậy đi dọc theo bờ sông!”
Đi dọc theo bờ sông cũng không phải là một lựa chọn tốt, trước đó hai ngày vừa mới mưa xong, bờ sông lầy lội, hôm nay ánh trăng còn lúc có lúc không. Đi được một lúc Cảnh Nặc liền cảm thấy quá nguy hiểm, vẫn kéo em trai đi vào trong rừng trúc.
Tìm kiếm hơn một giờ, cuối cùng cũng tìm được vị trí bọn chúng nói đã vớt được pho tượng.
Một đứa nói: “Đúng đúng, chính là chỗ này, chỗ này có tảng đá, em nhớ rõ!”
Một đứa khác nói: “Em cũng nhớ rõ, em đã sớm muốn nói rồi!”
Cảnh Nặc không thể nhịn được nữa, đấm lên đầu từng đứa một: “Hai đứa nhớ rõ cái rắm! Chúng ta đã đi ngang qua tảng đá này năm lần rồi, hai đứa không đứa nào chỉ ra được!”
Các em trai ôm đầu: “……”
Dù sao cũng đã tìm được chỗ, Cảnh Nặc vén mảnh vải bọc pho tượng ra. Ban đêm nhìn thứ này càng dữ tợn, đúng lúc này ánh trăng chợt chiếu xuống, tay Cảnh Nặc đều đang run rẩy, căn bản không dám chuyển tầm mắt sang pho tượng.
Pho tượng lạnh lẽo áp vào quần áo đơn bạc của cậu, nhịp tim đập dội ngược lại, thế nhưng có ảo giác như pho tượng cũng có nhịp tim.
Cảnh Nặc bảo các em đứng xa ra một chút, một mình đi về phía bờ sông, trong lòng lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Được rồi, được rồi, tôi đưa ngươi bình an về nhà, ngươi an tâm trở về, muốn tìm ai thì tìm, ngàn vạn đừng quấn lấy người nhà tôi.”
Đúng lúc nói xong chữ cuối cùng trong lòng, chân Cảnh Nặc đột nhiên dẫm trúng một vũng bùn ướt át. Mọi thứ tựa như đi vào chuyển động chậm. Tầm mắt Cảnh Nặc dần dần nâng lên theo pho tượng. Khi lọt vào trong tầm mắt là bầu trời đen kịt, pho tượng đã bắt đầu rơi xuống. Tay cậu theo bản năng đuổi theo pho tượng, nhưng nỗi đau khi ngã ngửa ra đất còn chưa kịp cảm nhận, vừa quay đầu lại, hình ảnh pho tượng rơi xuống một đám đá vụn đã thu vào đáy mắt.
Sau đó là thính giác.
— Răng rắc.
Pho tượng dữ tợn trước mặt Cảnh Nặc tan thành từng mảnh.
…… Xong đời.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cảnh Nặc lúc này.
Một đạo ánh sáng trắng chợt lóe lên, Cảnh Nặc theo bản năng nheo mắt, lấy lại tinh thần mới phát hiện đại khái là ánh trăng dừng lại trên mảnh vỡ pho tượng phản xạ ánh sáng.
Cậu không chú ý thấy quang não trong túi đột nhiên lóe lên một cái.
“Anh!” Các em trai chạy tới, ba chân bốn cẳng đỡ Cảnh Nặc đứng dậy: “Anh có bị thương không? Bị té có đau không?”
Cảnh Nặc không nói gì, đứng lên, dưới ánh trăng sắc mặt có chút khó coi.
Các em trai cũng có chút sợ hãi, không dám nói chuyện lớn tiếng, lờ mờ có dấu hiệu muốn khóc.
“Anh, cái đồ đen đủi này vỡ rồi thì làm sao bây giờ, có phải chúng ta sẽ gặp báo ứng không?” Hai đứa nức nở nhỏ giọng hỏi.
Sẽ gặp báo ứng sao? Cảnh Nặc lo sợ nghĩ.
Sẽ báo ứng lên đầu ai? Hướng đến tôi được rồi, đừng hướng đến cha và em trai, thật sự không được thì hướng đến tên Alpha cặn bã kia ở nhà bọn họ cũng được.
Cảnh Nặc im lặng hai giây, đột nhiên đi qua đá toàn bộ mảnh vỡ pho tượng xuống sông, nghĩa chính ngôn từ mà giáo huấn hai tên nhóc: “Đây là thời đại nào rồi, ai còn chơi loại mê tín phong kiến này! Không được tin những thứ có không này!”
Như là tự thêm can đảm cho chính mình, lời Cảnh Nặc nói ra càng thêm vang dội hùng hồn: “Chúng ta là người trẻ tuổi của kỷ nguyên Ngân Hà mới, phải tin tưởng khoa học, tin tưởng chân lý, tin tưởng tương lai của Đế quốc nằm trong tay chủ nghĩa duy vật, hết thảy những thứ đầu trâu mặt ngựa duy tâm đều đều đều… Đều là phải bị khoa học đả đảo!”
Tức khắc, cơn gió lạnh run trong rừng trúc cũng tĩnh lặng lại, chỉ có giọng nói kiên định của Cảnh Nặc đang vang vọng.
Hai em trai ôm chặt nhau, run rẩy hỏi: “Anh, anh đang nói chuyện với bọn em, hay là đang nói chuyện với ‘chúng nó’…”
Cảnh Nặc nháy mắt phá công: “Câm miệng! Nói không chừng anh vừa mới dọa chúng nó sợ rồi!”
Các em trai: “……”
Việc đã đến nước này, tiếp tục ở lại đây nữa cảm giác có thể tự mình dọa chết mình, Cảnh Nặc vội vàng dẫn các em trai trở về.
Đi được hai bước, Cảnh Nặc lại quay lại, đứng ở bờ sông nói thầm nhỏ giọng.
“Được rồi, ngươi cũng coi như về nhà, tuy rằng về mặt hình thái có một chút thay đổi nhỏ… Nhưng tôi tin tưởng loại đồ vật như các ngươi sẽ không để ý đến hình thái bề ngoài.”
“Mặc kệ ngươi là thần tiên yêu ma quỷ quái gì, đi tìm người cung phụng ngươi đi, đừng đừng đừng quấn lấy tôi và người nhà tôi.”
Cảnh Nặc chột dạ cúi mình cung kính hướng xuống sông một cái, nhanh chân bỏ chạy.
Cậu không chú ý tới, quang não trong túi mình lại vô cớ lóe lên một chút nữa.
Sáng hôm sau thức dậy, Cha Cảnh hoàn toàn không nhận thấy ba đứa con trong nhà nửa đêm đã chạy ra ngoài, còn kỳ quái hỏi Cảnh Nặc quần áo cậu mặc hôm qua giặt khi nào, sao ông không nhớ, sáng nay đã thấy nó treo bên ngoài phơi rồi.
Cảnh Nặc cười ha hả kéo sang chuyện khác, không nói cho Cha Cảnh chuyện gì đã xảy ra.
Trải qua một đêm tự tẩy não, Cảnh Nặc đã là một chiến binh chủ nghĩa duy vật vô cùng kiên định, hơn nữa sáng sớm lại còn lên một đường tư tưởng chủ nghĩa duy vật sống động cho các em trai.
Cậu dùng thiết bị đầu cuối tìm kiếm trên mạng, bình dị mà đọc cho các em nghe, thành công làm chúng nghe xong lại ngủ nướng.
Cảnh Nặc thấy rất vô ngữ, nhưng càng vô ngữ hơn là cậu tự mình cũng bị đọc cho mệt mỏi, vì thế dứt khoát chen qua ngủ cùng bọn chúng.
Ba anh em đã lâu mới tụm lại trên một chiếc giường, náo loạn vài phút sau ôm nhau ngủ thiếp đi. Cha Cảnh đi vào nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, trong lòng lại chua xót lại vui mừng.
Trừ đi sự việc của pho tượng làm cậu lo lắng, sinh nhật lần này của Cảnh Nặc trôi qua rất vui vẻ. Tuy rằng chỉ là một ngày bình thường, nhưng lại làm người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Đứa con xa nhà không dám nhớ nhà, về đến nhà rồi liền tìm mọi cách muốn ở lại mãi.
Ăn cơm trưa xong, ở lại thêm một lát nữa là Cảnh Nặc phải trở về. Cậu và Cha Cảnh mỗi người dọn một chiếc ghế nhỏ ngồi ngoài sân phơi nắng. Cảnh Nặc ngồi ngồi rồi chui vào lòng Cha Cảnh, cái đầu xù xù cọ tới cọ lui.
Cha Cảnh hỏi: “Ở Đế tinh, có gặp được người nào thích không?”
Cảnh Nặc không trả lời ngay, qua một lúc lâu mới nói: “Có một vị Omega tôn quý, chỉ cần nhìn hắn, con ngay cả tên của con cái chúng con sau này cũng đã nghĩ xong rồi.”
Cậu rầu rĩ cúi đầu: “Chỉ là hắn đã kết hôn.”
“Ái cha…” Cha Cảnh cũng không nghĩ tới con mình tình đậu sơ khai lại gặp phải tình huống như vậy, nhất thời cũng không biết khuyên cậu thế nào.
Một lúc sau, Cha Cảnh u u nói: “Con đừng để chồng người ta đánh nha.”
Cảnh Nặc: “……”
“Công việc con vất vả như vậy, mệt đến nỗi ngay cả em con cũng đuổi không kịp, đến lúc đó bị người ta đuổi đánh, có chạy nhanh được không?” Cha Cảnh lo lắng hỏi.
Cảnh Nặc: “……”
“Ba!” Cậu xấu hổ bực bội lên.
Cha Cảnh cười nhéo nhéo khuôn mặt cậu: “Con nha, từ nhỏ nhìn thấy Omega xinh đẹp là chảy nước miếng, trên thực tế thích ai yêu ai, con còn chẳng hiểu gì cả đâu.”
Nhẹ nhàng chọc trán Cảnh Nặc: “Vừa thấy Omega xinh đẹp là quên hết mọi thứ, người ta trêu chọc con như trêu chọc chó vậy.”
“Ba, ba giống như đang coi con là đồ ngốc.” Cảnh Nặc bất mãn kháng nghị.
“Nào có, con là bé cưng Nặc Nặc của ba. Nhưng ba thật sự lo lắng con bị chồng Alpha người ta đánh.” Cha Cảnh thành khẩn nói.
Cảnh Nặc trầm tư một lát: “Vậy con cẩn thận một chút khi đào góc tường.”
Cha Cảnh: “……”
Cảnh Nặc khóc lóc ăn vạ: “Ai nha con chính là thích người ta thôi!”
Cha Cảnh nghiêm túc hỏi: “Người ta có thích con không?”
Cảnh Nặc đột nhiên im lặng.
“Oa, người ta sẽ không còn đang thích chồng mình chứ?”
Trên mặt Cảnh Nặc xuất hiện một vết rạn.
“Thì ra là tương tư đơn phương, ba còn tưởng là chân ái vượt qua luân lý, song hướng lao tới, kết quả là ngay cả chen chân cũng không tính.” Cha Cảnh lo lắng nhắc nhở: “Vậy con thật sự phải thận trọng, có khả năng bị đối phương coi là quấy rối X mà bắt con lại đó.”
Cảnh Nặc bùng nổ, che tai: “Không nghe, không nghe!”
Cha Cảnh nhìn tiểu đầu đất nhà mình, thở dài sâu sắc.
Buổi tối Cảnh Nặc trở lại Cố Trạch thì Cố Thừa Nghiên còn chưa về. Cậu tiếp tục lấy chiếc quang não cải tạo của mình ra nghiên cứu. Sau khi phòng thí nghiệm bị nổ hủy, Lư An lại làm cho cậu một cái mô hình, Cảnh Nặc làm theo, hiệu quả cải tạo tiến bộ vượt bậc.
Bất quá lần này lấy chiếc quang não này ra, cảm giác có chỗ nào đó kỳ lạ.
Rất nhiều lệnh ban đầu cần phải điều chỉnh thử nhiều lần mới đạt yêu cầu cao, hiện tại lại có thể chấp hành cực kỳ trơn tru, thậm chí còn có một số công năng căn bản không nằm trong thiết lập.
Cảnh Nặc vô cùng kinh ngạc.
Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là một chương trình nào đó vừa lúc tích hợp các lệnh khác và tiến hành nâng cấp xử lý, làm cho thuộc tính trí năng của quang não nâng lên một bước, có thể suy một ra ba.
Cũng chỉ có thể lý giải như vậy.
Cố Thừa Nghiên giờ phút này đang ở Hoàng Cung. Bệ hạ Moore đang lên kế hoạch một bữa tiệc tối, lấy danh nghĩa là chúc mừng Hoàng Cung tu sửa xong. Lý do này thực sự rất xàm, nhưng cuộc sống của các quý tộc Hoàng thất ở thượng lưu quá mức thanh nhàn, thường xuyên lấy các loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi làm lý do để tổ chức tiệc tối.
Cho nên cớ của Hoàng đế cũng sẽ không dẫn người hoài nghi.
Đương nhiên, mục đích thực sự của họ là muốn nhân cơ hội này tập trung một số quý tộc bị nghi ngờ trọng điểm, tìm kiếm manh mối hữu ích.
“Ngươi biết người của ta điều tra được cái gì không? Cái gọi là Học tập quang não kia tuy rằng là sản phẩm lỗi, nhưng nguyên lý bên trong của chúng vẫn đang kéo dài. Có người đang cố gắng lợi dụng loại đồ vật nào đó để tiến hành khống chế tư tưởng đối với người khác.”
“Nhưng ta không ngờ, bọn chúng lại dẫn đầu dùng học sinh làm thực nghiệm.”
Cố Thừa Nghiên lấy ra một phần danh sách: “Có lẽ cũng không hoàn toàn là sản phẩm lỗi. Ta điều tra tin tức tân sinh nhập học của Học viện Hoàng Gia trong mấy năm gần đây. Ngoại trừ loại như Nguyễn Như Đường luôn ngụy trang rất tốt, cuối cùng thông qua thi hộ thuận lợi vào Học viện Hoàng Gia, còn có hơn mười học sinh thuộc diện thành tích ‘tiến bộ vượt bậc’ thành công thi đậu.”
Moore tiếp nhận nhìn, cười lạnh nói: “Cái này quá mức ‘vượt bậc’ rồi, giống như một người tiền sử ngủ một giấc đột nhiên lĩnh ngộ được giả thuyết A Lư Ba Đức vậy.”
“Trùng hợp là, bọn họ đều là xuất thân quý tộc, còn những học sinh bị hóa điên, đều không ngoại lệ là người thường đến từ các gia đình trung sản.”
Cảnh Nặc không cẩn thận làm tay dính đầy dầu máy, vội vàng chạy tới phòng tắm rửa tay.
Khi cậu rời đi, chiếc quang não đang lắp ráp dở đột nhiên tự động chuyển động, tự mình lắp ráp toàn bộ linh kiện rơi vãi khắp nơi, sau đó biến đổi hình dạng. So với hình thái nguyên thủy cũ kỹ trước đây, bộ dạng hiện tại càng khốc huyễn hơn cả chiếc quang não mới Cố Thừa Nghiên tặng cho Cảnh Nặc.
Nó đang tản mát ra ánh sáng quỷ dị, phun ra xung quanh, thẳng đến khi bao phủ toàn bộ phòng ngủ, rồi chợt thu liễm lại.
Nó giờ phút này lớn hơn vài lần so với trước, kích cỡ tương tự chiếc radio kiểu cũ, dài dài vuông vuông, lại rất dày. Mặt trước hóa thành một giao diện màn hình quang hình chữ nhật, nhấp nháy liên tục, hồi xe ở góc phải nhất không ngừng nhảy lên.
Cảnh Nặc bước ra liền thấy quang não biến thành bộ dạng này. Tuy rất kinh ngạc, nhưng cậu cũng đã quen mắt, quãng thời gian về nhà này, chiếc quang não trí năng gà mờ này đã xuất hiện vô số loại bệnh trạng. Cảnh Nặc thậm chí đang suy nghĩ có nên thỉnh vài vị giáo sư có kinh nghiệm giúp cậu hoàn toàn nấu lại tổ chức lại một lần không.
Cậu đi qua, chuẩn bị xem nó lại bị làm sao, đột nhiên, trên giao diện màn hình quang xuất hiện một chữ cái.
“I?”
Sau đó là chữ thứ hai, chữ thứ ba…
Cho đến khi ngừng phát ra, Cảnh Nặc lẩm bẩm đọc những chữ cái trên đó.
“I-A-M-C-R-E-A-T-O-R”
Hợp lại tựa hồ là một câu — Tôi là Chúa sáng thế.
Ngươi? Chúa sáng thế?
Cảnh Nặc nghĩ thầm tên gia hỏa này thật sự bị hỏng rồi, cậu giơ tay vỗ mạnh vài cái vào quang não, bên trong thậm chí có thể nghe thấy chút tiếng lách cách lạch cạch, như thể cực kỳ bất kham một kích.
“Ta mới là Chúa sáng thế của ngươi!” Cảnh Nặc nhấn mạnh: “Là ta ban cho ngươi trí năng, ngươi phải biết ơn, sau này phải nghe lời ta, không có ta, ngươi chính là một món rác rưởi nhỏ bị Cố Thừa Nghiên tùy tay vứt bỏ!”
Cậu đe dọa: “Còn như vậy tự chủ trương loạn xạ, ta liền tháo ngươi ra bán phế liệu.”
Moore gõ bàn kêu quang quang: “Bọn chúng dùng thủ đoạn gì? Sẽ không phải là làm người bị biến thành quang não học tập thiểu năng trí tuệ sao? Đã có thành công, vì sao có một số người dùng lại sẽ biến thành kẻ điên?”
“Cái này trước mắt còn chưa điều tra rõ, nhưng có thể khẳng định là, so với những người bị điên kia, bọn chúng đã sử dụng thêm thứ gì đó.” Cố Thừa Nghiên dừng lại: “Người của ta trong quá trình điều tra tìm được một số manh mối. Những học sinh này dường như có một sự sùng bái cuồng nhiệt đối với thứ nào đó.”
“Bọn chúng thậm chí đặt tên cho thứ đó.”
Moore hỏi: “Gì cơ?”
Cố Thừa Nghiên nói: “Chúa sáng thế.”
Moore trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: “Ta đột nhiên nhớ tới… Trong một nền văn minh chủng tộc thời kỳ viễn cổ nào đó, thần Paler chính là ý nghĩa của Chúa sáng thế.”
Cố Thừa Nghiên đột nhiên ngẩng đầu.
Hai người trầm mặc đối diện. Moore nói: “Cho nên, từ một loạt sự việc trước đây của Giám đốc Phùng, đến câu lạc bộ Cuồng Sa, đến bây giờ là quang não học tập, mục đích của kẻ đứng sau dường như đều là khống chế con người?”
“Về việc quang não học tập có thể khống chế người hay không, trước mắt còn chưa thể kết luận, ta sẽ chú ý chặt chẽ mấy học sinh ‘tiến bộ vượt bậc’ kia.”
“Nhưng, còn một vấn đề,” Cố Thừa Nghiên nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, nếu phiên bản thành công của quang não học tập là nhắm vào học sinh quý tộc, mà mục đích thực sự cũng là để thao túng tư tưởng con người, vậy… Kẻ đứng sau này rốt cuộc là đứng ở phe nào?”
Moore cũng bỗng nhiên ý thức được vấn đề này: “Đúng vậy, hắn ta ngay cả quý tộc cũng đối xử bình đẳng nhắm vào, cho nên phương hướng điều tra hiện tại của chúng ta thật sự chính xác sao?”
“Kẻ địch thật sự là quý tộc sao?”
Phỏng đoán này tuy rằng không thể tưởng tượng, nhưng cũng không vô lý.
Cố Thừa Nghiên và Moore nhíu chặt mày, bỗng dưng sinh ra một trận mồ hôi lạnh.
Bọn họ hiện tại thực sự còn đang ở trong bóng tối sao? Nhất cử nhất động của bọn họ có khi nào đã sớm lọt vào sự giám sát của đối phương?
“Tiệc tối.” Moore nhẹ nhàng phun ra hai chữ này: “Chúng ta phải tận dụng tốt lần tiệc tối này, trước tiên loại trừ sạch sẽ những quý tộc đó.”
Cố Thừa Nghiên gật đầu.
Tối chút lúc Cố Thừa Nghiên về đến nhà, còn chưa kịp vào nhà, Cảnh Nặc hứng thú hừng hực chạy về phía anh, vô cùng kích động cầm chiếc quang não cũ nát kia cho anh triển lãm: “Thượng tướng! Thượng tướng! Tôi thành công rồi, tôi thật sự đã cải tạo chiếc quang não này thành quang não siêu trí năng! Đây là tôi tự mình cải tiến đó!”
Cố Thừa Nghiên nhướng mày, tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, ôm cậu vào trong: “Thật sao? Lợi hại vậy sao. Vậy có phải cậu hoàn toàn không cần dùng chiếc quang não mới tôi tặng cho cậu rồi không?”
“Tôi siêu—lợi hại!” Cảnh Nặc hưng phấn khoe khoang, căn bản không nghe ra cái mùi chua trong lời nói của Cố Thừa Nghiên: “Ngài gọi Fran ra đây, đối chiếu một chút sẽ biết, tôi biểu thị cho ngài xem một lần!”
Cố Thừa Nghiên không nói gì, Fran liền tự mình chui ra. Cảnh Nặc bảo Fran biểu thị một số công năng đặc thù của quang não siêu trí năng, sau đó làm quang não của mình làm theo.
Nếu là quang não bình thường hoặc cải tạo thất bại, là không thể nào hoàn toàn làm theo được, vì bản thân chúng không có công năng cao cấp như vậy. Nhưng rõ ràng, quang não trong tay Cảnh Nặc đã có đủ công năng cần thiết của một chiếc quang não siêu trí năng chân chính.
Trừ lúc ngủ đông quay trở lại hình dáng quả trứng nguyên thủy ban đầu, những lúc khác hình ảnh quang não này đều cực kỳ mới mẻ, đồng thời cũng có thể tùy ý biến hóa hình thái.
Cảnh Nặc quả thực yêu thích không buông tay.
“Tôi chuẩn bị đặt cho nó một cái tên. Ừm… nhưng vẫn chưa nghĩ ra, bất quá tôi nhất định sẽ lấy.” Cậu mỹ mãn nói.
Trong lòng Cố Thừa Nghiên có một tư vị khó nói nên lời.
Trước đây anh tặng quang não mới, Cảnh Nặc ngay từ đầu còn không muốn kích hoạt, sau này anh tự mình dẫn cậu kích hoạt, dạy cậu sử dụng, cậu không cần, bảo cậu đặt tên, cậu cũng không đặt.
Hiện tại đối với chiếc cũ nát này lại trân quý như vậy.
Nhưng nói đi nói lại, chiếc quang não này cũng là anh tặng. Nếu Cảnh Nặc quý trọng, kia cũng chứng minh cậu nhớ tình bạn cũ.
Cố Thừa Nghiên an ủi mình như vậy… Cái rắm!
Anh biết điều này không có nguyên nhân khác, thuần túy là vì chiếc quang não hiện tại hoàn toàn do một tay Cảnh Nặc cải tạo, cảm giác thành tựu và tự hào trong đó là bất cứ thứ gì khác cũng không thể sánh bằng.
Không liên quan một chút nào đến anh.
Cố Thừa Nghiên có chút khó chịu.
Anh rất khó chịu.
Nhưng anh lại cảm thấy kiêu ngạo vì một Cảnh Nặc như vậy. Nhìn xem, tiểu Beta nhà mình thông minh biết bao.
Cố Thừa Nghiên cần thiết phải thừa nhận, Cảnh Nặc bây giờ trương dương tùy ý, hứng thú dạt dào như vậy cũng làm anh sinh lòng vui mừng.
Cậu vui vẻ, Cố Thừa Nghiên cũng vui lây cho cậu.
“Ừm, thật lợi hại.” Cố Thừa Nghiên xoa đầu cậu, khen ngợi chân tình. Bất quá giờ phút này rõ ràng anh có chuyện cần chú ý hơn.
Anh hỏi: “Sinh nhật qua có vui vẻ không?”
“Vui vẻ!” Cảnh Nặc hưng phấn gật đầu, nụ cười nhiệt tình dào dạt.
“À, vui vẻ.” Cố Thừa Nghiên nhàn nhạt lặp lại.
“Ban đầu tôi đã đặt một bàn món ăn cậu thích ở nhà hàng Smears trên đường số Một Peymans. Thôi, lần sau có cơ hội lại dẫn cậu đi.” Cố Thừa Nghiên thuận tay vỗ mông Cảnh Nặc: “Lên lầu xem quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho cậu.”
“Đúng rồi, mấy ngày nữa tôi dẫn cậu đi tham gia một tiệc tối, ngày mai tôi cho người đến làm thêm vài bộ y phục cho cậu.”
Cảnh Nặc không có hứng thú với tiệc tối: “Tiệc tối gì ạ, tôi cũng phải đi?”
Cố Thừa Nghiên kỳ thật cũng không thích loại tiệc tối này, nhưng anh có việc cần làm. “Tuy rằng khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển mạnh mẽ, mọi người căn bản không cần thông qua mặt đối mặt để giao lưu, nhưng Hoàng thất và quý tộc quyền quý luôn tìm chút lý do để tụ tập thông qua tiệc tối. Tôi trước sau cảm thấy bọn họ giữ lại truyền thống này chỉ là để nhấn mạnh sự không giống người thường.”
“…… Tục gọi là làm màu?”
“Thật thông minh.” Cố Thừa Nghiên khích lệ nói.
Bất quá Cảnh Nặc rõ ràng chú ý tới một chuyện khác: “Hoàng thất? Quý tộc? Vậy Hi Lạc cũng sẽ đi sao?”
“Gọi là Hoàng hậu điện hạ, không lớn không nhỏ.” Cố Thừa Nghiên nói: “Thân phận của hắn ta đến lúc đó khẳng định phải có mặt.”
Cảnh Nặc nháy mắt tới hứng thú: “Vậy tôi muốn đi! Khi nào? Tiệc tối tổng cộng phải mở bao lâu? Ừm… Ngài sẽ trang điểm cho tôi thật soái khí chứ?” Cậu mong đợi hỏi.
Cố Thừa Nghiên: “……”