4
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm.
Mở cửa phòng ngủ, tôi thấy Cố Thừa Vũ đang nấu gì đó trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, cậu ấy nghiêng đầu nhìn qua, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt:
“Dậy rồi à? Có đau đầu không?”
“Canh giải rượu sắp xong rồi, uống vào sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Cậu ấy khựng lại một chút, dường như muốn khuyên nhủ thêm.
Nhưng tôi không cho cậu ấy cơ hội.
“Thừa Vũ, sau này tôi sẽ chuyển đến ký túc xá của trường sống.”
“Cậu không phải lo lắng về việc thuê chung ở đây, tôi sẽ giúp cậu tìm một người bạn cùng phòng mới, đợi tìm được rồi thì tôi sẽ chuyển đi.”
Động tác của cậu ấy dừng lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, cuối cùng mím lại thành một đường thẳng.
“Tại sao?”
“Cậu biết tại sao mà.”
Cậu ấy im lặng nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại.
Tôi không đủ kiên nhẫn để kéo dài, vừa định quay người, lại bị gọi lại.
“A Dụ, tôi đã làm sai chuyện gì à? Cậu nói cho tôi biết, tôi có thể sửa.” Cổ họng cậu ấy chuyển động, “Trừ việc…”
“Không phải lỗi của cậu.”
“Cố Thừa Vũ, cậu không làm sai gì cả, cậu rất tốt.”
Chỉ là điều tốt đẹp của cậu ấy, không phải là thứ tôi muốn.
“Tôi đi học đây.”
Nói xong, tôi không quan tâm đến cậu ấy nữa, đeo túi xách rời đi.