3
Trong cuộc sống của tôi, “quá tam ba bận” là một quy tắc bất di bất dịch.
Lần đầu thất bại, là ngoài ý muốn.
Lần thứ hai thất bại, phải kiên trì.
Lần thứ ba thường là một bước ngoặt.
Nếu thành công, kết quả luôn tốt đẹp.
Nếu vẫn không được, thì đó là không có duyên, không thể cưỡng cầu.
Bây giờ, Cố Thừa Vũ đã từ chối tôi ba lần.
Tôi nên chấp nhận thôi.
Tất cả những điều tốt đẹp cậu ấy dành cho tôi, đều chỉ là sự quan tâm của một người bạn.
Là chính tôi đã bị mờ mắt, luôn muốn xem có khả năng nào khác không.
Đáng tiếc là không có gì cả.
Cậu ấy thấy tôi đứng đờ ở cửa không nhúc nhích, bèn bước tới kéo tôi.
Tôi theo phản xạ né tránh, lùi lại vài bước:
“Tôi rất tỉnh táo, tôi không muốn chỉ làm người bạn tốt nhất của cậu.”
“Cố Thừa Vũ, tôi nhìn thấy cậu là thích, không kìm lòng được.”
Sắc mặt cậu ấy chùng xuống một chút:
“A Dụ, tôi đã nói rồi, tôi không thích đàn ông.”
“Tôi biết.”
Đương nhiên là tôi biết.
Cũng chính vì biết, nên mới thấy vô vị hơn.
Vì cậu ấy không thể như tôi mong muốn, tôi cũng không thể như cậu ấy mong muốn, vậy thì chi bằng bỏ đi.
Tôi không muốn nói nữa, bước đi xiêu vẹo xuống lầu.
Chưa đi được hai bước, một đôi bàn tay to lớn bất ngờ vòng từ phía sau tới, lưng tôi đập mạnh vào lồng ngực cậu ấy, đau đến mức tôi rên lên một tiếng.
“Đừng quậy.” Hơi thở ấm áp phả vào tai, “A Dụ, cậu say rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Tôi vùng vẫy một chút, nhưng không thoát ra được.
“Buông tay!”
“Không buông.”
Cơ thể tôi tức khắc lơ lửng, cậu ấy bế tôi một cách mạnh bạo về lại trong nhà.
Tôi vùng vẫy trên đường đi nhưng vô ích, cuối cùng bị cậu ấy đặt lên giường.
Cậu ấy quỳ xuống, cởi giày cho tôi.
Ngay sau đó, lại vươn tay cởi áo khoác của tôi.
Đầu ngón tay mang theo hơi nóng bỏng, tôi theo phản xạ che lấy cổ áo:
“Để tôi tự làm…”
Cố Thừa Vũ không để ý, nắm lấy cổ tay tôi kéo sang một bên, cởi áo khoác một cách gọn gàng, rồi nhét tôi vào trong chăn.
Hành động trong suốt quá trình có vẻ vội vàng, nhưng không thô bạo.
Cậu ấy cụp mắt xuống: “Ngoan nào, A Dụ.”
“Ngủ một giấc, tỉnh dậy là sẽ ổn thôi.”
Nhìn khuôn mặt cậu ấy gần trong gang tấc, tôi bỗng dưng có chút muốn cười.
Làm sao mà ổn được?