2
Không biết chiếc xe đã dừng từ lúc nào.
Cố Thừa Vũ nửa ôm nửa đỡ đưa tôi vào hành lang.
Hành lang không bật đèn.
Có lẽ bóng tối đã cho tôi dũng khí để bị từ chối, hoặc cũng có thể là do rượu gây ra.
Tôi nhân lúc cậu ấy quay lưng mở khóa, kéo kéo vạt áo cậu ấy.
“Thừa Vũ.”
Cậu ấy dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Tôi tiến lại gần vài bước, trán tựa vào cằm cậu ấy, hơi thở của cậu ấy ngay lập tức bao trùm lấy tôi.
“Tôi thích cậu.” Tôi cố gắng nói cho rõ chữ, “Cố Thừa Vũ, tôi thích cậu.”
“Không phải kiểu thích của bạn bè, mà là kiểu thích nhìn thấy cậu thì vui vẻ, không nhìn thấy thì nhớ. Tôi luôn không kiềm được muốn đến gần cậu, muốn chạm vào cậu.”
“Cậu đối xử tốt với tôi, tôi liền đặc biệt vô dụng, cảm thấy đời này chính là cậu rồi, không ai khác được nữa. Dù sao… tôi chính là đặc biệt thích cậu.”
Nói xong một tràng dài, tôi mới dám thở.
Cẩn thận ngước mắt lên, quan sát biểu cảm của cậu ấy.
Cố Thừa Vũ cứng đờ tại chỗ.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng tim tôi đập, mỗi lúc một lớn hơn.
Rất lâu sau, cậu ấy mới khàn giọng nói: “A Dụ, cậu say rồi.”
“Tách” một tiếng, hành lang sáng đèn.
Cố Thừa Vũ nhìn tôi, ánh mắt u ám không rõ.
Trong mắt tôi, sự lúng túng chiếm phần nhiều hơn.
Tôi biết rồi, lại thất bại nữa rồi.
Cậu ấy không tiếp tục chủ đề này nữa, quay người mở cửa.
“Vào đi, uống chút nước rồi ngủ một giấc thật ngon.”
Tôi không nhúc nhích.