Lời nói của Cố Lân như lời thì thầm của ác quỷ.
Tôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Đêm đã khuya, phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường.
Thuốc lỏng trong dây truyền dịch nhỏ từng giọt, từng giọt, như kim giây của một chiếc đồng hồ đếm ngược.
Tôi mượn ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của con trai.
Lông mi dày của thằng bé khẽ rung lên trong giấc mơ, mắt mày ngày càng giống người kia.
Đặc biệt là khoảnh khắc Cố Lân cúi người kiểm tra tối nay, hai khuôn mặt gần như trùng lặp dưới ánh đèn.
Tôi đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Không thể ở lại đây được nữa.
Những năm qua tôi sống ẩn danh, trốn tránh khắp nơi, nhưng dấu ấn huyết thống đang ngày càng rõ ràng khi con trai lớn lên.
Ánh mắt dò xét của Cố Lân nhìn con trai hôm nay, rõ ràng đã nảy sinh nghi ngờ.
Với một người nhạy bén và thông minh như cậu ta, việc phát hiện Kỳ An là con trai của mình chỉ là vấn đề thời gian.
Một khi Cố Lân biết đây là giọt m.á.u của cậu ta...
Tôi không kìm được rùng mình, nhớ lại lời cậu ta nói vào ngày cậu ta đeo vòng cổ cho tôi.
Nếu cậu ta biết sự tồn tại của đứa bé, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để cướp đi.
Gia đình họ Cố có khả năng đó, và cậu ta cũng sẽ không nương tay.
Phải đi.
Phải đi ngay bây giờ.
Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng, ý nghĩ rời đi điên cuồng nảy nở như cỏ dại.
Tôi run rẩy mở ứng dụng, đặt vé tàu chuyến sớm nhất đến Minh Thành.
Minh Thành bốn mùa như xuân, khí hậu dễ chịu, thích hợp cho con trai dưỡng bệnh.
Quan trọng hơn, nó đủ xa.
Thuốc truyền dịch đã hết, y tá đến rút kim tiêm.
Khi tôi thu dọn hành lý, thuốc hạ sốt của con trai trượt khỏi ngón tay.
Tôi cúi xuống nhặt, cánh cửa kính phản chiếu một bản sao của chính tôi, trắng bệch và hoảng sợ.
Giống hệt chàng trai đã đeo chiếc vòng cổ mười năm về trước.
Không, tôi sẽ không để Cố Lân cướp An An đi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh.
Trời sắp sáng rồi, tôi khẽ lay tỉnh đứa con trai đang say ngủ, trước khi thằng bé kịp mở miệng, tôi đã bịt miệng thằng bé lại:
"An An, ba đưa con đi ngắm biển nhé."
Tôi bế con trai lên, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, vừa đi đến cửa, cánh cửa phòng bệnh đã bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.
Cố Lân cởi chiếc áo blouse trắng, thay bằng chiếc áo khoác đen, mang theo hơi lạnh đứng trước mặt tôi, trên tay cầm một chiếc túi hồ sơ bằng giấy da bò.
Tôi theo bản năng ôm chặt lấy con trai, lùi lại vài bước, lùi vào trong phòng bệnh.
Thân hình cao lớn của Cố Lân hoàn toàn bao trùm lấy tôi, một cảm giác ngột ngạt ập đến.
Tôi kéo khẩu trang che kín gần hết khuôn mặt, bảo vệ con trai trong vòng tay, khóe mắt liếc thấy dòng chữ in đậm trên túi hồ sơ trên tay cậu ta——
"Giấy xét nghiệm ADN cha con".