Cố Lân là em kế trên danh nghĩa của tôi, cũng là cha ruột của Kỳ An.
Năm mười tuổi, một tai nạn đã cướp đi cha mẹ tôi.
Gia đình họ Cố lấy danh nghĩa nhận nuôi, đưa tôi về nhà, và biến tôi thành con kế của họ.
Sau này tôi mới hiểu ra, họ chỉ muốn tìm một người bạn chơi cho cậu con trai duy nhất của họ.
Bố mẹ Cố Lân quanh năm bận rộn bên ngoài, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có người giúp việc và Cố Lân.
Sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ sự cô độc đó, nhưng cũng thổi bùng lên sự tức giận của Cố Lân.
Cậu ta không hề chào đón tôi, cho rằng tôi đã cướp đi tình yêu của cha mẹ đáng lẽ thuộc về cậu ta.
Ban đầu chỉ là những trò đùa nhỏ, bắt tôi làm bài tập hộ, ném cặp sách của tôi đi, tung tin đồn ở trường rằng tôi muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố, khiến tôi bị đám công tử nhà giàu kia nhắm đến.
Tôi, một đứa trẻ đang sống nhờ, lặng lẽ chịu đựng những trò vô lý của cậu ta.
Nhưng sự phục tùng của tôi lại càng làm cậu ta thêm ngạo mạn.
Trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ta, cậu ta đã tặng tôi một chiếc vòng cổ màu đỏ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cậu ta cầm chiếc vòng ướm vào cổ tôi.
Giọng nói đầy phấn khích, "Ngoan, đeo nó vào đi."
"Cố Lân..." Giọng tôi run rẩy, "Đừng như vậy..."
"Hửm?" Cậu ta ghé sát tai tôi, giọng thân mật nhưng lạnh lùng, "Anh, anh quên bài học lần trước rồi sao? Hay là anh muốn trình diễn cơ thể dị dạng của mình cho mọi người xem?"
Tôi đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, nhìn xuống đám bạn đang tụ tập dưới lầu.
Kể từ khi cậu ta phát hiện ra tôi là người song tính, cậu ta đã nhốt tôi trong căn biệt thự này, tùy ý đùa giỡn.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho Cố Lân đeo chiếc vòng cổ vào cho tôi, nhìn thấy ánh mắt cậu ta lóe lên sự hài lòng.
"Đây mới là con ch.ó ngoan của tôi."
Tôi tê dại tuân theo: "Vâng, chủ nhân."
Ngón tay cậu ta móc vào chiếc vòng cổ, đột nhiên kéo tôi về phía cậu ta.
"Hãy nhớ, mọi thứ của anh đều do nhà họ Cố ban cho." Cậu ta hạ giọng, "Anh cũng là của tôi."