SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 6

Người bước vào là y tá, đến để đo nhiệt độ.

Tôi thả lỏng như người bị kiệt sức, lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tuy nhiên, sự yên tĩnh ngắn ngủi này nhanh chóng bị phá vỡ.

Khoảng một giờ sau, cửa lại được đẩy ra lần nữa.

Cố Lân bước vào một mình, chiếc áo blouse trắng không tì vết.

"Kiểm tra phòng."

Cậu ta nói ngắn gọn, lướt qua hai giường bệnh ngoài cùng, đi thẳng đến giường con trai tôi, cầm lấy bệnh án của thằng bé.

Tôi lo lắng nuốt nước bọt, lại kéo khẩu trang lên.

Ánh mắt Cố Lân lướt qua ghi chép nhiệt độ, rồi lại dừng trên khuôn mặt tôi.

"Thuốc hạ sốt có tác dụng rồi."

Tôi cứng đờ gật đầu.

Cậu ta đột nhiên cúi người, đưa tay ra chỉnh lại vị trí gối của con trai.

Cánh tay cậu ta lướt qua trước mắt tôi, mùi hương tuyết tùng quen thuộc lại bao trùm lấy tôi.

Tôi đột nhiên rụt lại, động tác mạnh đến mức làm đổ cả chiếc ghế.

Chiếc ghế gấp kêu "két" một tiếng, chói tai trong phòng bệnh yên tĩnh.

Cố Lân khựng lại, từ từ đứng thẳng lên nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh đầy sự dò xét.

"Sao căng thẳng vậy?" Cậu ta tiến lại gần tôi, giọng nói thấp đến mức chỉ tôi mới có thể nghe thấy, "Tôi chỉ chỉnh lại cái gối, để thằng bé dễ thở hơn thôi."

Mặt tôi trắng bệch, môi run rẩy không nói nên lời.

Cố Lân không nhìn tôi nữa, ngón tay thon dài dường như vô tình lướt qua trán con trai, cuối cùng nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ nhỏ rơi bên gối.

Đó là thẻ bảo hiểm y tế trẻ em của con trai, trên đó in rõ tên của thằng bé: Kỳ An.

"Kỳ An..."

Cố Lân khẽ đọc tên này, giọng điệu bình lặng, nhưng mang theo một sự trêu chọc cố ý.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi lần nữa, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Cái tên hay."

Đặt tấm thẻ bảo hiểm y tế trở lại bên gối, Cố Lân quay lưng rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi kiệt sức ngồi phịch xuống ghế, tháo khẩu trang ra, hít thở không khí trong lành một cách khó khăn.

Trước mặt Cố Lân, mọi sự ngụy trang và sợ hãi của tôi đều vô ích.

 

back top