SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 20

Tôi ngây người một lúc, không hiểu tại sao lại nghĩ đến Cố Lân.

Kỳ An nghiêng đầu nhìn tôi, rồi ngả người vào tôi.

Là cha của thằng bé, tôi biết nó đang làm nũng.

"Ba ơi, sao chú bác sĩ không thấy nữa?"

Thằng bé ôm lấy cánh tay tôi, giọng nói nũng nịu.

"Chú bác sĩ đẹp trai ấy."

Thằng bé nói chậm, diễn đạt không được chính xác lắm.

Tôi nghe ra ý của nó.

Nó đang hỏi tại sao không thấy Cố Lân.

"Ba ơi, ba không thích chú ấy à?"

Sự ngây thơ của đứa trẻ chạm vào nỗi đau của tôi.

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi đã từng yêu quý, từng phụ thuộc vào Cố Lân, cũng từng căm hận.

Năm đó sau khi cha mẹ mất, nhà họ Cố nhận nuôi tôi nhưng lại không quan tâm.

Cố Lân, người không cùng cha cùng mẹ, trở thành người em trai duy nhất của tôi.

Là một người anh, tôi rất có trách nhiệm với Cố Lân.

Kỳ An thấy tôi im lặng, liền dụi đầu vào lòng tôi, "Ba đừng giận, An An không hỏi nữa."

"Ba không giận."

Tôi ôm Kỳ An đứng dậy, nó ngoan ngoãn ôm bát đũa của cả hai.

Một tay tôi đẩy cánh cửa sắt ra, ôm chặt nó hơn một chút, đi xuống lầu trở về phòng trọ của mình.

Cửa phòng trọ đối diện đang mở, một chiếc vali được chất đống ở cửa.

Có hàng xóm mới chuyển đến.

Ở đây người ra vào liên tục, mỗi ngày đều có người chuyển đến, và cũng có người chuyển đi.

Tôi liếc nhìn đối diện.

Đối diện là một phòng ngủ và một phòng khách, rộng hơn nhiều so với phòng của tôi, hai thùng giấy được đặt ở lối vào, trên sàn trước cửa có hai mẩu thuốc lá.

Tôi nhíu mày, đóng cửa lại.

Kỳ An vừa mới khỏi viêm phổi, vẫn nên để thằng bé tránh xa mùi thuốc lá.

Sau này, tôi mới biết.

Người ở đối diện là Cố Lân.

Cậu ta không bao giờ hút thuốc.

 

back top