Bảy ngày sau.
Kỳ An hồi phục và xuất viện, tôi đưa thằng bé về căn phòng trọ chật hẹp.
Đây là một thị trấn nhỏ, gia đình họ Cố cách đó hàng nghìn dặm, vì vậy tôi cũng không ngờ rằng đưa con trai đi khám bệnh lại gặp Cố Lân.
Năm đó, sau khi trốn thoát khỏi biệt thự nhà họ Cố, tôi đã sống ở dưới tầng hầm một thời gian, mỗi ngày làm vài công việc để kiếm tiền.
Cho đến khi Kỳ An ra đời, tôi mới đến được đây, thuê một căn phòng đơn trên tầng thượng với giá bốn trăm tệ.
Mặc dù nó cũng rất tồi tàn, nhưng tốt hơn rất nhiều so với tầng hầm ẩm ướt.
Đẩy cửa phòng trọ ra, mùi hôi và bụi bẩn ập vào mặt.
Mì ăn liền thừa thối rữa trong góc, vòi nước nhỏ giọt, rau thối rữa tràn ra khỏi thùng rác.
Tiếng hàng xóm cãi nhau xuyên qua bức tường mỏng truyền đến, còn lẫn với tiếng trẻ con khóc.
Tòa nhà này đầy người, đa số là những người thất nghiệp, an ninh không được đảm bảo.
Bước vào nhà, bụi trên sàn bay lên, Kỳ An bị sặc ho dữ dội.
Tôi mở chiếc cửa sổ duy nhất, muốn không khí lưu thông.
Tiếng mạt chược và mùi dầu mỡ từ dưới lầu ngay lập tức ùa vào.
Kỳ An ho càng dữ dội hơn, thân hình nhỏ bé co ro bên giường, ho đến mức không thở nổi.
Tôi vội vã vỗ lưng thằng bé để nó dễ thở, rồi để nó ở trong nhà vệ sinh chỉ đủ chỗ cho một người.
Sau khi dọn dẹp xong căn phòng trọ, tôi nấu hai bát mì, đưa Kỳ An lên tầng thượng ăn.
Kỳ An ôm bát nhỏ, ngồi trên ghế đẩu đung đưa đôi chân nhỏ, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
"Ba ơi, ngon quá, con yêu ba lắm."
Thằng bé rất dễ hài lòng, ở bệnh viện ăn uống ngon, giờ ăn mì với nước canh trong cũng rất vui vẻ.
Hoàn toàn không giống Cố Lân.