SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 21

Tôi đi làm như bình thường, Kỳ An được tôi để ở phòng trọ.

Thằng bé mới hơn hai tuổi, tôi cũng không muốn để nó một mình.

Nhưng nơi làm việc không thể mang theo trẻ con, tôi chỉ có thể nhờ cô chủ nhà giúp trông nom, và lắp camera giám sát trong nhà.

May mà Kỳ An ngoan ngoãn, mỗi ngày nó đều tiễn tôi ra cửa, tối lại ở nhà đợi tôi về.

Nó hiểu chuyện đến mức khiến người ta xót xa.

Tôi chưa từng gặp người hàng xóm đối diện.

Mỗi sáng tôi đi làm, trước cửa đều có một bữa sáng đã được nấu sẵn.

Ban đầu tôi còn muốn bày tỏ lòng biết ơn, nhưng đối phương luôn tránh mặt tôi.

Tối về nhà, trước cửa lại có một bữa cơm nóng hổi.

Trên đó có một tờ giấy nhỏ:

"Nấu nhiều quá."

Ngắn gọn.

Cùng chung sống một thời gian, tôi nhận ra cậu ta không có ác ý, Kỳ An cũng cởi mở và hoạt bát hơn nhiều so với trước.

Trước đây khi tôi để nó một mình ở nhà, tính cách nó có chút rụt rè, cũng không thích nói chuyện lắm.

Bây giờ tôi vừa về nhà, Kỳ An sẽ chạy ra đón, cũng trở nên thích làm nũng hơn trước.

Và cậu ta đã gửi cơm suốt thời gian này, tôi cũng béo lên không ít.

Nhìn khuôn mặt trong gương, hồng hào, tròn trịa hơn trước rất nhiều.

Tôi nghĩ: Tôi phải tìm một lúc nào đó để cảm ơn cậu ta.

Không thể cứ ăn không như vậy.

Nhưng cậu ta không bao giờ mở cửa, đối với những lời hỏi thăm của tôi cũng không đáp lại.

Vì vậy, tôi cũng bắt đầu gửi lại đồ cho cậu ta.

Đôi khi là những chiếc bánh bao nhỏ làm bằng tay, đôi khi là những món ăn tủ của tôi.

Mỗi lần ăn xong, cậu ta sẽ rửa sạch bát đũa, đặt trước cửa nhà tôi.

Dần dần, chúng tôi hình thành một sự ăn ý rất tinh tế.

Ngày thường, cậu ta gửi cơm cho tôi, và chăm sóc Kỳ An sau khi tôi đi làm.

Ngày nghỉ, tôi sẽ gửi cơm cho cậu ta, đợi đến tối rồi lấy lại cái bát đã được rửa sạch.

Sau nửa năm chung sống như vậy, tôi bắt đầu liên hệ với nhà trẻ.

Kỳ An lớn rồi, không thể để thằng bé ở nhà một mình nữa, nên cho nó tiếp xúc với những đứa trẻ cùng tuổi.

Ngày hôm đó là ngày thường, tôi dậy từ sớm, chuẩn bị đưa Kỳ An đi xem nhà trẻ.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, làm người đàn ông trước cửa giật mình.

Đối phương đang cúi người, chuẩn bị đặt bữa sáng lên chiếc ghế đẩu nhỏ trước cửa nhà tôi.

Nghe thấy tiếng tôi mở cửa, thân hình cao lớn đột nhiên run lên, đứng sững tại chỗ.

Tôi ngây người, không ngờ lại chạm mặt cậu ta đột ngột như vậy.

Kỳ An ngọt ngào gọi: "Chú ơi, chào buổi sáng."

"Chào anh?" Tôi mỉm cười chào hỏi cậu ta.

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với người hàng xóm đối diện.

Cậu ta cứng đờ không dám đứng thẳng, có chút ngượng ngịu che mặt mình lại.

Tôi tò mò cúi đầu, liếc thấy đôi lông mày và mắt quen thuộc, mặt tôi lạnh lại.

"Sao cậu lại ở đây?"

 

back top