SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 2

Cố Lân cúi đầu viết xong bệnh án của bệnh nhân trước, đậy nắp bút lại, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh mắt cậu ta lướt qua đứa con trai trong vòng tay tôi, rồi dừng lại trên khuôn mặt tôi, ánh nhìn đầy sự dò xét xuyên thấu, như thể đã phát hiện ra điều gì đó.

Con trai tôi có ba phần giống cậu ta, bảy phần giống tôi.

Tôi cảm thấy toàn thân m.á.u dồn lên đỉnh đầu, rồi ngay lập tức rút đi, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.

Cậu ta nhận ra tôi rồi?

Nhận thức này khiến chân tôi mềm nhũn, suýt không thể bế nổi con trai.

"Bé khó chịu ở đâu?"

Cậu ta đột nhiên cất lời, giọng điềm tĩnh, lạnh nhạt, không có chút lên xuống nào.

"Sốt... sốt cao, ho."

Tôi cố gắng kiềm chế, nhưng giọng nói vẫn lộ ra một chút run rẩy.

Cố Lân đứng dậy, cầm ống nghe lên.

Cậu ta lại cao hơn trước, giờ cao hơn tôi gần một cái đầu.

Cố Lân từng bước tiến lại gần tôi, cái bóng dưới ánh đèn từ từ dài ra theo từng bước chân của cậu ta.

Cuối cùng, nó dễ dàng nuốt trọn tôi.

Mùi hương quen thuộc, lạnh lẽo, pha lẫn mùi thuốc khử trùng ập đến đầy áp lực.

Sự nguy hiểm khiến tôi theo bản năng lùi lại nửa bước, lưng suýt đập vào bức tường gạch men lạnh lẽo.

Hành động né tránh rõ rệt của tôi dường như làm cậu ta hài lòng.

Cậu ta nhìn thẳng vào đôi mắt duy nhất lộ ra của tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Giống như vẻ thích thú của một thợ săn khi thấy con mồi vùng vẫy vô ích.

Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi cắn chặt răng dưới lớp khẩu trang, quay mặt đi, tránh né ánh nhìn của cậu ta.

Cậu ta không để tâm đến sự lùi bước của tôi, theo quy trình, cậu ta đặt ống nghe vào n.g.ự.c con trai.

Khi cậu ta cúi người, cổ tay chỉ cách cằm tôi vài centimet.

Mùi tuyết tùng còn vương lại trên cổ tay lướt qua mũi tôi.

Một mùi hương nhẹ nhàng, trầm ổn.

Tôi đã từng say mê sự yên bình mà mùi hương này mang lại.

Nhưng giờ đây, nó lại khiến dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.

 

back top