Gặp lại Cố Lân là điều tôi không hề lường trước.
Nửa đêm, con trai sốt cao không hạ, tôi bế thằng bé lao vào phòng khám nhi khoa.
Khoảnh khắc bước vào phòng khám.
Vị bác sĩ chủ trị ngước lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Trong ký ức, đôi lông mày và khóe môi lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh của người đàn ông ấy đã đánh thẳng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm trong linh hồn tôi.
Khi thấy tôi, đầu bút của cậu ta khẽ khựng lại.
Máu trong người tôi chảy ngược, gần như nghẹt thở.
Ngay sau đó, cậu ta lại cúi đầu, tiếp tục viết.
Thời gian dường như ngưng lại.
Tôi ôm chặt con trai, quay người định bỏ chạy.
"Ba ơi... con khó chịu..."
Giọng con trai mềm mại, yếu ớt, ngay lập tức kéo lý trí tôi trở lại.
Tôi theo phản xạ kéo khẩu trang lên cao hơn, như thể làm vậy sẽ có thêm một lớp bảo vệ.
Trong lòng thầm cầu nguyện Cố Lân không nhận ra tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi đã lầm.