SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 14

Phản ứng đầu tiên của Kỳ An khi tỉnh dậy là tìm tôi.

Có lẽ vì tôi quá chật vật, khi thấy tôi, biểu cảm của thằng bé thay đổi, trừng mắt nhìn Cố Lân đầy hung dữ.

Kỳ An nũng nịu quát: "Không được bắt nạt ba của con!"

Thằng bé đi chân trần nhảy xuống giường, đi thẳng về phía đống mảnh thủy tinh vỡ.

Tôi và Cố Lân đồng thời đưa tay ra.

Nhưng tôi và Kỳ An sống với nhau ngày đêm, tôi là người ba thân thiết nhất của thằng bé, làm sao cậu ta có thể sánh được với bản năng bảo vệ và tốc độ của tôi.

Kim tiêm đang cắm trong mạch m.á.u ngay lập tức bật ra, mang theo một chuỗi m.á.u nhỏ vẽ thành một vệt trên không trung.

Tôi không hề cảm thấy đau, đưa tay ra đỡ lấy thân hình nhỏ bé của Kỳ An, ôm chặt thằng bé vào lòng, trái tim vẫn đập loạn xạ.

Máu chảy dọc theo ngón tay tôi nhỏ xuống những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, giống như những bông hoa đỏ nhỏ nở rộ.

Sự bình tĩnh trên khuôn mặt Cố Lân cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Cậu ta nhanh chóng tiến lên nắm lấy cổ tay tôi, đầu ngón tay dùng sức ấn vào lỗ kim tiêm đang không ngừng rỉ máu.

Cậu ta trở nên căng thẳng một cách bất thường, ngay cả nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.

"Đừng cử động."

Cố Lân đưa tay còn lại ra ấn chuông gọi y tá, hành động có chút luống cuống.

Kỳ An thấy tôi chảy máu, vùng ra khỏi vòng tay tôi, nắm đ.ấ.m nhỏ xíu đ.ấ.m vào vai Cố Lân.

"Không được bắt nạt ba của con! Kẻ xấu!"

Thân hình Cố Lân cứng đờ, nhìn Kỳ An có đôi mắt và lông mày giống hệt mình, rồi lại nhìn bàn tay chúng tôi đang nắm.

Tôi giằng tay ra khỏi sự kiềm chế của cậu ta, ôm Kỳ An vào lòng.

Tôi lạnh lùng đuổi: "Đi ra ngoài."

Ánh mắt Cố Lân lóe lên một cảm xúc phức tạp, cậu ta thu lại bàn tay đang cứng đờ trong không trung.

"Kỳ Hạc." Cậu ta gọi thẳng cái tên giả mạo của tôi, "Nó là con của tôi."

Cố Lân nhìn thẳng vào mắt tôi, xác nhận: "Có đúng không?"

 

back top