SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 16

Tôi ôm chặt Kỳ An vào lòng, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát thằng bé.

Sự bất an xâm chiếm trái tim tôi.

Tôi không thể để cậu ta cướp Kỳ An.

Tôi chỉ còn Kỳ An thôi.

Trong phòng bệnh vang vọng tiếng khóc của Kỳ An, bên tai tôi chỉ còn tiếng vo ve chói tai.

"Kỳ Hạc, buông tay ra!" Cố Lân tiến đến kéo tay tôi ra, hoảng loạn hiếm thấy, "Anh! Thằng bé sắp ngạt thở rồi!"

Tôi đột nhiên tỉnh lại, Kỳ An thở không thông, trong vòng tay tôi gần như ngất đi.

Cố Lân thừa lúc tôi không chú ý đã cướp con trai đi, để thằng bé tựa vào vai mình, tay nhẹ nhàng vỗ lưng để thằng bé dễ thở.

Y tá lúc này tràn vào phòng bệnh.

Cố Lân ôm Kỳ An lùi lại, tôi muốn tiến lên, nhưng bị hai y tá giữ chặt trên giường bệnh.

"Tiêm cho anh ta một mũi thuốc an thần."

Nỗi hoảng loạn ngày càng sâu sắc, tôi vật lộn dữ dội trên giường bệnh như một con cá rời khỏi nước, mùi thuốc khử trùng hòa lẫn với nước mắt tràn vào cổ họng.

"Không... không! Trả An An lại cho tôi!"

Kim tiêm đ.â.m xuyên qua da thịt, tôi c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ hoe vì khóc của Kỳ An.

Kỳ An muốn quay đầu nhìn tôi, "Ba ơi..."

Cố Lân nghiêng người che khuất tầm nhìn của thằng bé, lòng bàn tay dịu dàng xoa đầu thằng bé, giọng nói nhỏ nhẹ như đang dỗ ngủ.

"Đừng sợ, sẽ ổn thôi."

Thuốc có tác dụng như thủy triều lan khắp tứ chi, tầm nhìn bắt đầu trở nên mờ ảo.

Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là Cố Lân đang bế Kỳ An cúi xuống, Kỳ An thò nửa khuôn mặt nhỏ ra khỏi vai cậu ta, lo lắng nhào về phía tôi.

 

back top