Cố Lân từng nói cậu ta thích tôi.
Khi nhốt tôi như một con chó, cậu ta vuốt ve cơ thể mà tôi ghét nhất, và nói rằng cậu ta thích tôi.
"Anh, không ai có thể chia cắt chúng ta, ngay cả sống c.h.ế.t cũng không."
Cậu ta vừa nói vừa ra sức trên người tôi.
Sự phản kháng dữ dội của tôi trở thành sự van xin tuyệt vọng, cuối cùng cắn vào xương quai xanh của cậu ta, nức nở thành từng tiếng vụn vặt.
Cậu ta điên cuồng đến mức coi tôi là tài sản của mình, tùy tiện chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Trong căn biệt thự rộng lớn, phạm vi hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong một phòng ngủ.
Căn phòng được trải thảm mềm mại, mọi góc mà tôi có thể chạm tới đều được lắp đặt thiết bị bảo vệ.
Ngay cả bát đĩa cũng được làm bằng silicon.
Cố Lân không cho phép tôi tìm đến cái chết, nhưng lại xóa bỏ sự tồn tại của tôi.
Dưới sự điều khiển của cậu ta, tôi đã hoàn toàn c.h.ế.t về mặt xã hội.
Không ai biết tôi đã bị cậu ta giam cầm.
Cũng không ai cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi.
Tôi sống ngày này qua ngày khác trong căn biệt thự.
Bốn mùa luân chuyển, tôi bị nhốt đã rất lâu.
Tôi không nhớ rõ nữa.
Cố Lân ngày này qua ngày khác giày vò tôi, tôi mất đi bản thân trong nỗi đau khổ và cô độc.
Ngược lại, cậu ta trở thành sự phụ thuộc của tôi.
Tôi chìm đắm trong cái lưới mà cậu ta giăng ra cho tôi.
Cho đến khi bụng có những dấu hiệu lạ, tôi mới chợt tỉnh giấc.
Tôi phải trốn thoát.
Ý nghĩ trốn thoát nảy sinh, tôi bắt đầu lên kế hoạch, mỗi ngày đều đáp ứng những yêu cầu của cậu ta.
Sự nồng nhiệt của tôi làm cậu ta hài lòng.
Cậu ta đã nới lỏng cảnh giác.
Tôi đã phóng hỏa đốt căn phòng.
Ngọn lửa đã thiêu rụi căn biệt thự.
Và cũng thiêu rụi mọi dấu vết của tôi.
Tôi sống lén lút với đứa con trong bụng.
Tôi đã từng nghĩ đến việc không giữ đứa bé lại.
Nhưng thể chất của tôi đặc biệt, nếu cố tình bỏ đứa bé này, tôi cũng sẽ mất mạng.
Tôi mang theo sự hận thù đối với sự ra đời của Kỳ An.
Thằng bé là sản phẩm của sự giày vò của Cố Lân, là nỗi sỉ nhục của tôi.
Nhưng khi thằng bé chào đời với tiếng khóc to vang, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nhỏ vô tình nắm lấy tay tôi, một sự rung động xa lạ đột nhiên chạm vào sự mềm mại trong tim tôi.
Cha mẹ mất sớm khi còn nhỏ, tôi có một khao khát tình thân gần như ám ảnh.
Thằng bé lại là người duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi trên thế giới này.
Tôi nhìn thằng bé, thằng bé dần dần yên lặng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy trên mặt mình đã đẫm lệ từ lúc nào.