SAU KHI MANG THAI CON CỦA EM TRAI KẾ, TÔI GIẢ CHẾT BỎ TRỐN

Chương 12

Cố Lân phớt lờ nỗi đau của tôi.

Cậu ta tiến lên một bước, giày da nghiền lên những mảnh thủy tinh vỡ, phát ra âm thanh chói tai.

"Vậy bây giờ đến lượt tôi."

Cố Lân đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống, cái bóng nuốt chửng một tôi đang tức giận một cách bất lực.

Cậu ta điềm nhiên nhìn tôi, "Thứ nhất, tôi nhốt anh lại là vì lúc đó anh muốn tìm cái chết."

Hơi thở tôi nghẹn lại.

"Thứ hai."

Cố Lân khựng lại, cúi người tiến sát lại tôi, hơi thở cậu ta phả vào mặt tôi, lẫn với mùi m.á.u tanh nồng.

Khuôn mặt đầy m.á.u của cậu ta hiện lên một nụ cười gần như dịu dàng, "Anh thực sự nghĩ rằng, không có sự cho phép của tôi, anh có thể dễ dàng giả c.h.ế.t mà trốn thoát sao?"

Trái tim tôi đột nhiên run lên.

"Thứ ba..." Cậu ta đưa tay vuốt ve má tôi, sự dịu dàng trên mặt gần như tàn nhẫn, "Tôi chưa bao giờ..."

"Ba?"

Giọng nói mềm mại, mơ màng đột nhiên vang lên, cắt ngang lời của Cố Lân.

Con trai dụi mắt ngái ngủ nhìn về phía chúng tôi, thấy trán Cố Lân dính máu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức trở nên trắng bệch.

Cố Lân gần như theo bản năng nghiêng người, nhanh chóng lấy gạc che vết thương lại.

Cậu ta nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng hiền lành với Kỳ An:

"Chú không cẩn thận bị đụng phải thôi."

Một hành động bảo vệ theo bản năng.

Sự tức giận của tôi đột nhiên đông cứng lại trong lồng ngực.

Không thể phun ra, cũng không thể nuốt xuống.

Thật kinh tởm.

 

back top