RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 76

Một đường không nói chuyện, Kỷ Liêu theo Nghiêm Lan Quân trở lại vùng ngoại ô.

Nguyên bản Kỷ Liêu cảm thấy, căn biệt thự của Văn Khâu, vị trí đã tính là hẻo lánh.

Không ngờ Nghiêm Lan Quân lại ở nơi hẻo lánh hơn.

Rất có ý tứ thế ngoại đào nguyên.

Xe lái vào cổng lớn, đầu tiên là đi ngang qua một vườn hoa rực rỡ đang nở rộ, mới dừng lại ở cửa chính trang viên.

Kỷ Liêu cùng Nghiêm Lan Quân lần lượt xuống xe.

Chỗ ở của Văn Khâu lạnh lẽo, Nghiêm Lan Quân cùng Văn Khâu khí chất tương tự, Kỷ Liêu nguyên bản cho rằng, chỗ ở của Nghiêm Lan Quân cũng giống nhau.

Ai ngờ cửa vừa mở ra, Kỷ Liêu bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Vì huyền quan ở bên ngoài, Kỷ Liêu cởi giày mới mở cửa. Đập vào mắt là tường sách gỗ, không gian to lớn bị sách nhét đầy, thảm hoa lệ từ dưới chân kéo dài đến các nơi.

Kỷ Liêu phảng phất đặt mình trong trường học pháp thuật cổ tích, cậu thậm chí không dám quay đầu lại xem, sợ mình vừa quay đầu lại, cửa liền biến mất.

Mà Văn Khâu đến cũng rất nhanh.

Kỷ Liêu vừa ngồi xuống, bảo mẫu bưng lên hai ly trà, Văn Khâu cũng vào cửa.

Trước mặt Nghiêm Lan Quân, Văn Khâu lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt ngày xưa.

“Bà ngoại.”

Anh chào hỏi, liền ngồi xuống bên cạnh Kỷ Liêu.

Nghiêm Lan Quân lo chính mình bưng chén trà lên uống, Kỷ Liêu liếc nhìn hai bà cháu này, không đoán ra hai người đang đánh Thái Cực gì.

Nhưng cậu biết, Nghiêm Lan Quân khẳng định không đồng ý cậu cùng Văn Khâu ở bên nhau.

Mà cậu cũng tất nhiên sẽ không nghe theo.

Nghĩ đến đây, Kỷ Liêu lại thản nhiên vài phần.

Cũng bưng chén trà lên uống.

Yên tĩnh một lát, Nghiêm Lan Quân mới lên tiếng: “Sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn nó.”

“Ít nhất bà không cần dẫn người bắt cậu ấy tới.” Văn Khâu không giả sắc thái nói.

Nghiêm Lan Quân “À” một tiếng.

Tiếng “À” này cùng Văn Khâu trước kia giống nhau như đúc.

Kỷ Liêu nhìn Nghiêm Lan Quân, lại nhìn Văn Khâu.

Không đợi cậu nói chuyện, Nghiêm Lan Quân liền nói: “Ta không đồng ý hai đứa kết giao.”

Văn Khâu ngay sau đó nói: “Chúng con kết giao không cần bà đồng ý.”

“Ah?” Nghiêm Lan Quân nhướng mày, chuyển hướng Kỷ Liêu: “Cháu cũng cảm thấy như vậy sao?”

Kỷ Liêu: “……”

Cũng hay thật, ở đây đào hố cho cậu.

Cậu vừa không muốn đắc tội Nghiêm Lan Quân, lại không muốn đ.â.m sau lưng Văn Khâu.

Suy nghĩ một chút, cậu nói:

“Cháu cảm thấy, Nghiêm tổng có quyền phản đối chúng cháu. Văn Khâu cũng có quyền không nghe.”

Văn học vô nghĩa sao, cậu quá rành.

Quả nhiên, Nghiêm Lan Quân và Văn Khâu đồng thời không nói gì.

Lại yên lặng uống một ngụm trà, Văn Khâu lên tiếng trước: “Không có gì sự, chúng con về trước.”

Anh làm bộ đứng dậy, Kỷ Liêu cũng chuẩn bị cáo từ.

Nghiêm Lan Quân lại lên tiếng: “Lữ Hoành Đạt hôm qua đột phát nhồi m.á.u cơ tim, sáng nay đi rồi.”

Kỷ Liêu có thể rõ ràng cảm giác được động tác Văn Khâu cứng đờ.

Đoạn này cậu biết, kết cục nguyên tác, Lữ Hoành Đạt chính là c.h.ế.t trong ngục giam.

Nhưng là có liên quan gì đến Văn Khâu?

Sao Nghiêm Lan Quân đột nhiên đề cái này?

Không có người giải thích cho Kỷ Liêu.

Văn Khâu cũng ngồi trở lại sô pha.

“Bà muốn thế nào?” Văn Khâu nói: “Con không có khả năng chia tay.”

Mặc dù giọng điệu vẫn cứng rắn, Kỷ Liêu lại nghe ra sự nhượng bộ trong đó.

Nghiêm Lan Quân hài lòng gật gật đầu.

“Chỉ là để Kỷ Liêu ở đây bồi ta mấy ngày, để ta khảo sát thêm, rất đơn giản.”

Kỷ Liêu: “?”

Văn Khâu không phản đối nữa, mà là đáp lại nói:

“Được, con cũng ở đây.”

Kỷ Liêu: “???”

Không ai hỏi ý kiến tôi sao?

“Ngại quá Nghiêm tổng,” Kỷ Liêu lớn mật lên tiếng: “Cháu còn phải đi học, khả năng không có tiện.”

Nghiêm Lan Quân ngay cả đại học đều không để bụng, tự nhiên cũng không để bụng mấy tiết học.

Vì thế bà nói: “Ta tìm người cho cháu xin nghỉ. Hai đứa cứ an tâm ở lại đi.”

Nói xong, bà cũng mặc kệ phản ứng Kỷ Liêu thế nào, lo chính mình đứng dậy, dưới sự hộ tống của trợ lý đi rồi.

“Tôi thật sự muốn ở lại sao?”

Kỷ Liêu sau khi Nghiêm Lan Quân đi, nhỏ giọng hỏi Văn Khâu.

Văn Khâu trong lòng thở dài, vẫn là gật gật đầu: “Tôi bên cạnh cậu, đừng sợ.”

Kỷ Liêu thực ra không phải sợ, chỉ là có chút không biết làm sao.

Cậu còn ngược lại khuyên Văn Khâu: “Bà anh hình như sợ hơn. Bà sợ tôi ở bên anh là vì tiền của anh.”

Văn Khâu thần sắc phức tạp nhìn về phía Kỷ Liêu, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Kỷ Liêu lại cười hắc hắc, ôm cánh tay Văn Khâu: “Thật ra bà ấy không biết, tôi không chỉ thèm tiền của anh, tôi còn thèm thân thể anh.”

“……”

Văn Khâu ngẩn ra, rốt cuộc không nhịn được, bật cười.

________________________________________

Chỗ Nghiêm Lan Quân có rất nhiều bảo mẫu.

Còn có quản gia.

Kỷ Liêu nhìn chỗ nào cũng mới mẻ, cậu không cảm thấy mình bị cấm túc, ngược lại cảm thấy giống như đi tham quan viện bảo tàng.

Lời Nghiêm Lan Quân nói, dường như là ám chỉ muốn làm khó dễ Kỷ Liêu.

Nhưng bữa tối Nghiêm Lan Quân không xuất hiện, mãi đến khi ngủ, vẫn như cũ không xuất hiện.

Kỷ Liêu và Văn Khâu cũng bị quản gia an bài ở cùng một phòng.

Kỷ Liêu rất buồn bực: “Bà anh rốt cuộc muốn làm gì nha?”

Lúc đó họ đã tắm rửa xong, nằm trên giường.

Văn Khâu suy nghĩ một lát, nói: “Có lẽ bà muốn biết, cậu có phải thật sự thích tôi.”

“Ha!” Kỷ Liêu xoay người nằm sấp trên giường, nghiêng đầu ngắm Văn Khâu.

Văn Khâu nằm ngửa, Kỷ Liêu nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của anh, nhịn không được đưa tay vuốt ve.

Từ trán trước, đến chóp mũi.

“Thật ra tôi cảm thấy, bà ấy là muốn quan sát, tôi có thể hay không trở thành cái thứ hai Lữ Hoành Đạt.”

Văn Khâu túm lấy ngón tay Kỷ Liêu, dán ở bên môi hôn một cái.

Không cần anh nói chuyện, Kỷ Liêu tự mình liền nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ không.”

Cậu nói vô cùng tự tin, lại nói có sách mách có chứng: “Tôi không có đầu óc, hơn nữa tôi không thích đi làm.”

Văn Khâu cười cười, cũng nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm, tư thế nằm đổi thành nằm nghiêng, cùng Kỷ Liêu mặt đối mặt.

“Nếu tôi từ chức...” Văn Khâu nửa thật nửa giả hỏi: “Hoặc là, nếu tôi không có tiền, cậu còn sẽ ở bên tôi không?”

Kỷ Liêu kinh ngạc: “Anh đã cho tôi bao nhiêu tiền, trong lòng anh không có số sao?”

Văn Khâu: “??”

Kỷ Liêu trong ánh mắt nghi hoặc của Văn Khâu, chui vào lòng Văn Khâu, tiếp tục nói với vẻ cá mặn:

“Nếu bà anh khăng khăng không đồng ý, sau đó anh kiên trì không chia tay tôi, cũng không tiếc từ bỏ thân phận cùng tài sản. Yên tâm, tôi nuôi anh.”

“……”

Văn Khâu bật cười, bất đắc dĩ xoa xoa gáy Kỷ Liêu, rồi ôm lấy Kỷ Liêu.

Giữ được Kỷ Liêu, chính là mục tiêu hiện tại của anh.

________________________________________

Nghiêm Lan Quân ngày hôm sau cũng không có xuất hiện.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, đều không có.

Văn Khâu vì an toàn của Kỷ Liêu, cũng không ra khỏi cửa nữa. Nếu có việc cần anh xử lý, anh liền làm việc tuyến trên.

Tuy là như thế, một tuần sau, Kỷ Liêu cũng nhàn đến hoảng hốt.

“Nghiêm tổng đây là muốn đem chúng ta nuôi nhốt tại đây nha!” Cậu cảm khái nói.

Chỗ ở Nghiêm Lan Quân vô cùng lớn, hơn nữa lâm viên xung quanh, người thường muốn chạy, đều chạy không thoát.

Nhưng Kỷ Liêu cũng không muốn chạy.

Cậu nghĩ rất thoáng: “Đã như vậy, Văn Khâu, chúng ta liền ở thường xuyên đi!”

Quản gia trừ việc không cho họ rời đi, cơ hồ đối với họ đáp ứng mọi yêu cầu.

Vì thế Kỷ Liêu tìm được quản gia, bảo quản gia cho cậu lấy máy ảnh máy tính giá ba chân của cậu.

Cậu muốn một lần nữa bắt đầu quay video!

Mà cậu vừa xuống bếp, Nghiêm Lan Quân cũng xuất hiện.

Phòng bếp trong phòng phi thường lớn, bếp Trung bếp Tây đầy đủ mọi thứ.

Thường ngày quay video, Kỷ Liêu làm đều là món cậu thích ăn, cho nên Trung Quốc và Phương Tây đều có, quay xong tư liệu liền trực tiếp ăn luôn.

Lúc này cậu vẫn dựa theo quy trình này chuẩn bị.

Chẳng qua có Văn Khâu ở, cậu liền ưu tiên lựa chọn món Văn Khâu thích ăn.

Ví dụ như cá kho ớt.

Cũng chính là khi cậu đang xử lý cá, Nghiêm Lan Quân đi vào bên cạnh cậu.

Để quay được nhiều tư liệu, Kỷ Liêu đặt hai máy ảnh, cũng yêu cầu bảo mẫu và Văn Khâu không cần lên tiếng.

Nhưng Nghiêm Lan Quân vừa đến gần, Văn Khâu không nói chuyện, bảo mẫu hỏi thăm trước: “Nghiêm tổng khỏe ạ.”

Kỷ Liêu: “……”

Làm blogger ẩm thực không phải cái gì bí mật, Văn Khâu biết, Nghiêm Lan Quân tự nhiên cũng có đường biết.

Cho nên Nghiêm Lan Quân cũng không có hỏi đến, mà là đứng bên cạnh xem.

Kỷ Liêu cũng lười giả dối, tiếp tục làm việc.

Cá phiến đều xử lý xong, cần thay đổi một góc máy, Kỷ Liêu mới rửa tay, ấn máy ảnh.

Nghiêm Lan Quân cũng lên tiếng: “Học đã bao lâu?”

Kỷ Liêu: “Vốn dĩ liền biết, thiên phú.”

Nghiêm Lan Quân: “……”

Kỷ Liêu không rõ ý đồ Nghiêm Lan Quân, hơn nữa quyết định ở lại, tâm thái tốt hơn rất nhiều.

Cậu cũng mặc kệ Nghiêm Lan Quân nghĩ thế nào, tiếp tục nói: “Nghiêm tổng có cái gì muốn ăn không? Tài nấu nướng của tôi khá lắm, ngài cứ việc gọi món.”

Văn Khâu đang ngồi ở trước quầy bar dùng máy tính hồi bưu kiện, lúc này muốn lên tiếng, lại không nhanh bằng Nghiêm Lan Quân.

Nghiêm Lan Quân không chút khách khí: “Thịt thăn hươu da ngàn lớp kiểu Pháp ăn kèm nước sốt nấm truffle rượu Potter lâu năm, được chứ?”

Văn Khâu vừa nghe liền biết Nghiêm Lan Quân đang bịa chuyện, vừa muốn mở miệng, Kỷ Liêu cũng nói nhanh hơn anh.

Kỷ Liêu nói: “Có thể a, bất quá đợi hôm khác. Hôm nay chúng ta ăn cá phiến cuộn ớt chiên kiểu Trung Quốc ăn kèm nước vui vẻ thêm đá theo mùa, Nghiêm tổng ăn cay nói chúng ta cùng nhau ăn.”

“……”

Văn Khâu đỡ trán.

Dường như không cần giúp Kỷ Liêu đâu.

Nghiêm tổng cười một chút, nói: “Được thôi, cùng nhau ăn.”

Kỷ Liêu: “?”

Cái này là cậu không nghĩ tới.

Sự thật chứng minh, cậu không thể nghĩ tới còn có rất nhiều.

Tối ngày hôm sau, Nghiêm Lan Quân lại đến.

Sau đó mỗi một ngày, Nghiêm Lan Quân đều đến cùng họ cùng nhau ăn cơm.

Hơn nữa là chỉ ăn cơm, không nói chuyện phiếm.

Đương nhiên, là Kỷ Liêu làm.

Vì thế Kỷ Liêu phát hiện, về khẩu vị, Nghiêm Lan Quân và Văn Khâu cũng không sai biệt lắm.

Những món Tây khó đọc, vừa nghe liền rất cao cấp, bà ngược lại cũng không có thực thích.

Này liền dễ làm, Kỷ Liêu liền làm món sở trường của cậu.

 

back top