RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 77 - END

Cứ thế lại qua một tuần.

Vẫn là ở thời gian bữa tối, Nghiêm Lan Quân trở về.

Kỷ Liêu đang làm thịt bò xé xào, nhìn thấy Nghiêm Lan Quân, cậu chút nào không khách sáo:

“Nghiêm tổng chờ một lát ha! Tôi lại làm canh.”

Nghiêm Lan Quân không có ý kiến.

Không chờ bà ngồi xuống, Văn Khâu đứng dậy nói: “Bà à, nói chuyện chút?”

Dù sao cũng là Nghiêm Lan Quân nuôi lớn, tâm thái Kỷ Liêu tốt là ưu điểm của Kỷ Liêu, Văn Khâu biết Nghiêm Lan Quân đang thử lòng người, nên vẫn luôn không can thiệp.

Nghiêm Lan Quân mỉm cười gật gật đầu, đồng ý.

Hai người không ở bàn ăn nói chuyện, mà là đi xa đến thư phòng.

Cửa vừa đóng, chỉ còn hai bà cháu.

“Bà ngoại, bà nhốt chúng con vô dụng.” Văn Khâu nói: “Chúng con không có khả năng chia tay.”

Anh nghĩ đến năm đó mẹ Omega của anh khả năng cũng là như thế này nói với Nghiêm Lan Quân, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

Nhưng anh vô cùng rõ ràng: “Kỷ Liêu không phải Lữ Hoành Đạt thứ hai. Cậu ấy sẽ không làm hại chúng ta cửa nát nhà tan.”

Thư phòng Nghiêm Lan Quân cũng giống nhau cổ xưa, trên bàn lớn gỗ đặc bày không phải máy tính mà là văn phòng tứ bảo.

Bà tùy tay nghịch bút lông treo, chờ đến Văn Khâu lời nói dứt, mới chậm rãi thở dài:

“Ta là sợ con trở thành Văn Phương thứ hai.”

Văn Khâu: “……”

Quả nhiên.

Mọi ngôn ngữ đều là vô lực, anh lại giải thích thế nào, cũng không cách nào thay đổi sự thật anh vì tình yêu cùng trưởng bối đấu tranh.

Dường như nói thế nào cũng là sai.

Văn Khâu dứt khoát từ bỏ giải thích.

“Con chỉ muốn sống tốt.” Văn Khâu nói: “Con nghĩ tới, cuộc sống bình thường.”

Nghiêm Lan Quân quay đầu nhìn về phía Văn Khâu.

Ánh mắt bà không có dò xét, không có nghi ngờ, không có trách cứ, không có phẫn nộ.

Cái gì cũng không có.

Qua hơn nửa ngày, bà mới mở miệng nói:

“Ta cũng muốn, sống một cuộc sống bình thường.”

Văn Khâu: “……”

“Tùy con đi.” Nghiêm Lan Quân cười rộ lên: “Để con cạnh ta mấy ngày, xem làm con sợ chưa.”

“... Con không có.”

Văn Khâu thật ra nhẹ nhàng thở ra, thái độ cũng hòa hoãn xuống dưới: “Về sau con sẽ thường xuyên trở về.”

________________________________________

Hai bà cháu trở lại nhà ăn, Kỷ Liêu đã dọn xong bàn.

Nhìn thấy họ, Kỷ Liêu lập tức đứng dậy xới cơm.

“Kỷ Liêu,” Văn Khâu nói: “Ăn cơm xong, chúng ta về nhà.”

Kỷ Liêu vừa xới cơm vào bát, nghe được Văn Khâu nói, cậu hơi thất vọng bưng lên chén: “A? Tôi còn chưa ở đủ!”

Nghiêm Lan Quân nhìn về phía Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu đem bát cơm đặt tới trước mặt bà.

Nghiêm Lan Quân lại nhìn về phía Văn Khâu: “Hai đứa muốn ở, có thể tiếp tục ở.”

“Thật không?” Kỷ Liêu vui vẻ nói: “Vậy tôi xem là thật!”

Cậu không nói dối, nhà Nghiêm Lan Quân lớn đến mức cậu chơi chưa đủ, trừ việc quay video cậu không làm gì cả, quả thực là cuộc sống thần tiên.

“Khụ.” Văn Khâu ra hiệu nói: “Chúng con sẽ quấy rầy Bà ngoại.”

“Không quấy rầy.” Nghiêm Lan Quân cố ý đối nghịch Văn Khâu: “Cháu chắt quấn chân, sao là quấy rầy được.”

Kỷ Liêu lại nói: “Ai nha, quản gia thật ra có nói qua, nếu tôi lại làm ớt cay, hắn muốn tịch thu máy ảnh của tôi.”

“……”

Nghiêm Lan Quân bật cười, chỉ có thể nói: “Hắn không dám.”

“Bằng không người cùng chúng con về đi.” Kỷ Liêu cười tủm tỉm nói với Nghiêm Lan Quân: “Người cùng chúng con ở cùng nhau, con mỗi ngày nấu cơm cho ngài ăn.”

“……”

Lúc này đổi Văn Khâu vô ngữ.

Nghiêm Lan Quân mặt mày giãn ra, lắc lắc đầu.

“Ta già rồi, ở cùng các con người trẻ tuổi không quen.”

“Vậy thế này!” Kỷ Liêu lập tức đề nghị: “Về sau mỗi cuối tuần hai đứa con đều trở về ở, vừa có thể cùng ngài, lại không bị quản gia nói, được không?”

Cậu im bặt không nhắc tới khoảng thời gian “giam lỏng” này, cũng không đề cập đến Nghiêm Lan Quân có “đồng ý” họ hay không.

Huyết thống tình thân Văn Khâu và Nghiêm Lan Quân, là không thể cắt đứt.

Cậu chỉ hy vọng Văn Khâu tốt.

“Được thôi.” Nghiêm Lan Quân trong mắt lóe sáng, cười nói: “Văn Khâu, Tiểu Kỷ hiểu chuyện hơn con.”

“Hắc hắc, đa tạ Nghiêm tổng khích lệ.” Kỷ Liêu cao hứng gắp thức ăn cho Nghiêm Lan Quân.

Văn Khâu: “……”

“Không cần khách khí như vậy.” Nghiêm Lan Quân ăn một miếng thức ăn, chậm rãi nếm hương vị.

Nuốt xuống xong, bà tiếp tục nói:

“Hai đứa tính toán khi nào kết hôn?”

“Phốc!”

Chủ đề chuyển biến quá nhanh, Kỷ Liêu phản ứng lớn nhất.

May mắn trong miệng không có cơm.

Văn Khâu thì tiếp lời: “Chờ Kỷ Liêu tốt nghiệp đại học đi, cậu ấy còn trẻ, không vội.”

“Quả thật không vội.” Nghiêm Lan Quân nói: “Hai đứa tự mình định đi, đến lúc đó nói cho ta biết là được.”

“Con đương nhiên sẽ thông báo người.” Văn Khâu nói: “Người là Bà ngoại của con mà.”

“Không phải,” Kỷ Liêu lặng lẽ đặt tay lên bàn, cắt ngang hai bà cháu: “Chuyện kết hôn loại chuyện này, không cần hỏi ý kiến tôi sao?”

Nghiêm Lan Quân không lên tiếng, ăn đồ vật, nhìn về phía hai người.

Văn Khâu thì buông đũa.

“Khẳng định muốn hỏi cậu.”

Văn Khâu nói, từ trong túi móc ra một cái hộp nhung.

“Mặc dù kế hoạch ban đầu không phải bây giờ, nhưng đã nói tới đây rồi...”

Anh nắm tay Kỷ Liêu, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Liêu, mở hộp nhung ra.

“Kỷ Liêu, em nguyện ý cùng anh kết hôn không?”

Kỷ Liêu “Tạch” một tiếng đứng lên.

Hoảng thần hai giây, cậu mới tìm lại được giọng nói, hô to:

“Em nguyện ý! Em nguyện ý! A a a! Em nguyện ý a!!!”

Văn Khâu vừa đeo nhẫn cho cậu xong, cậu liền gấp không chờ được nhào vào lòng Văn Khâu.

Không có người nào hạnh phúc hơn cậu, không có người nào!

Mà lúc này Nghiêm Lan Quân, đã cầm lấy di động, lặng lẽ mở chế độ quay phim.

Người trẻ tuổi chính là thích quay video, họ khẳng định cũng hy vọng, ngày sau có thể quay lại xem đoạn này đi.

Hiện tại hai người căn bản không rảnh lo,

Liền để người già này lưu lại đi!

( Hết )

back top