Kỷ Liêu trải qua một cuối tuần “phong bế”.
Vào khách sạn, đi ra, đã là tối Chủ nhật.
Vì sáng Thứ Hai có tiết học sớm, về gấp sẽ không kịp.
Kỷ Liêu vừa mệt vừa buồn ngủ, ngủ một giấc trên xe, liền về đến nhà.
“Tôi không được rồi, tôi thật sự không được.”
Cậu về đến nhà liền tắm rửa trước, sau đó chui vào chăn không muốn động đậy.
“Tối nay thật sự phải ngủ ngon.”
“Được, cậu ngủ ngon đi.” Văn Khâu thì không mệt, anh dịch dịch góc chăn cho Kỷ Liêu, rồi mới đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, Kỷ Liêu đã ngủ rồi.
Văn Khâu nằm xuống bên cạnh Kỷ Liêu, nghiêng người ôm lấy Kỷ Liêu.
Mấy ngày chung sống, khiến trên người Kỷ Liêu luôn mang theo hương vị tin tức tố của anh.
Văn Khâu rất hài lòng.
________________________________________
Sáng Thứ Hai, Kỷ Liêu bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Mặc dù không ngủ đã giấc, nhưng họ nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, quả thật không thể ngủ nướng.
Rời giường, rửa mặt đánh răng, ra cửa, mua bữa sáng trên đường đi.
Vẫn là Văn Khâu lái xe, Kỷ Liêu ngồi ở ghế phó lái.
“Cái chỗ đậu xe kia không nên nhường cho bọn họ.”
Kỷ Liêu chậm chạp nói.
Văn Khâu theo đề tài: “Sao vậy?”
Kỷ Liêu: “Như vậy xe của anh có thể đậu bên cạnh tôi, không cần mỗi lần đều phiền phức anh đưa tôi nha.”
“... Không phiền phức.”
Văn Khâu nhìn đường, lại bớt thời gian đưa tay nhéo nhéo sau gáy Kỷ Liêu:
“Vừa lúc cậu dọn về ở cùng tôi.”
Đại khái là Alpha chấp nhất với cắn cổ, sau gáy Kỷ Liêu phảng phất còn lưu lại dấu răng Văn Khâu.
Kỷ Liêu xem hành vi này, là biểu tượng thân mật của họ.
Giờ phút này bị xoa bóp mềm nhẹ như vậy, Kỷ Liêu rất nhanh có phản xạ có điều kiện.
Cậu không dám lộ ra, đơn giản đem tay Văn Khâu cầm lại đặt vào lòng bàn tay mình:
“Tôi tối nay liền đi?”
“Được thôi.” Văn Khâu nói, “Ban ngày bảo Trương Nam đến giúp cậu dọn đồ vật, tan tầm tôi trực tiếp đến đón cậu.”
“Được!” Kỷ Liêu mặt mày hớn hở.
________________________________________
Kỷ Liêu không muốn gây sự chú ý, cho nên không bảo Văn Khâu lái xe vào vườn trường, chỉ dừng ở cửa, cậu đã xuống xe.
Đi đến phòng học học hai tiết, tan học cùng Trần Tử Lê họ ăn cơm trưa, mới trở lại ký túc xá.
“Nóng quá nóng quá nóng quá, tôi muốn bật điều hòa!”
Trần Tử Lê vừa nói, vừa mở cửa.
Khí lạnh ập vào mặt.
Bên trong thế nhưng có người.
Ôn Thụy đứng như cái cọc bên mép giường.
Bên cạnh hắn, đứng hai Alpha cao to.
Mà người duy nhất đang ngồi, Kỷ Liêu nhận ra.
“Nghiêm tổng?”
Kỷ Liêu kinh ngạc.
Bị tin tức tố cường thế của Alpha ảnh hưởng, Ôn Thụy không nói nên lời, những người vừa vào cửa xung quanh cũng tương tự không nói nên lời.
Trần Tử Lê tuy là Beta không dễ dàng bị ảnh hưởng, nhưng cái tư thế này, hắn trông cũng biết không ổn.
“Sao thế này.” Hắn câu nệ đứng sau Kỷ Liêu, nhỏ giọng hỏi Kỷ Liêu.
Nhưng Kỷ Liêu cũng không biết.
Nghiêm Lan Quân tươi cười ấm áp, đối với Kỷ Liêu hơi hơi gật đầu: “Đã lâu không gặp, Kỷ Liêu.”
“Nghiêm tổng tìm tôi, có việc?”
Cũng không phải cậu tự mình đa tình, Nghiêm Lan Quân xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là đến tìm cậu.
Nghe vậy, Nghiêm Lan Quân đứng lên, cũng rất thẳng thắn trả lời cậu:
“Tôi đến mời cậu đi chỗ tôi ngồi chơi.”
Kỷ Liêu lui về sau nửa bước, đem Trần Tử Lê cũng che lại phía sau mình.
“Nghiêm tổng tìm tôi là vinh hạnh của tôi nha, ha ha, ngài có thể gọi điện thoại cho tôi, không cần tự mình đến nha, ha ha ha.”
Cậu vừa cười gượng, vừa suy nghĩ đối sách.
Nghiêm Lan Quân lại không cho cậu đường sống cứu vãn, hai bảo tiêu Alpha tiến lên vây quanh Kỷ Liêu, Nghiêm Lan Quân ngay sau đó cười nói: “Tôi tự mình đến, mới có vẻ có thành ý.”
Kỷ Liêu: “……”
Xem ra cậu không đi là không được.
Nhưng không sao, ban ngày ban mặt, Nghiêm Lan Quân còn có thể làm thịt cậu sao?
Kỷ Liêu lá gan đủ lớn, dù sợ hãi, cũng vẫn gật đầu đồng ý, cùng Nghiêm Lan Quân đi ra ngoài.
Chỉ là họ vừa đi, ký túc xá chỉ còn Trần Tử Lê họ ba người, Trần Tử Lê “Ngao” một tiếng.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Họ là ai! Họ vào bằng cách nào! Họ muốn mang Kỷ Liêu đi đâu!”
Ôn Thụy một vấn đề cũng trả lời không được.
Hắn xoa xoa mồ hôi lạnh, ngồi vào trên ghế.
Ngày thường giao tình với bạn cùng lớp đều tốt, họ chưa bao giờ dùng tin tức tố lẫn nhau áp bách.
Hắn cho rằng họ là văn minh có tố chất.
Hôm nay mới phát hiện, họ chỉ là quá non.
Chu Vĩ cũng một trận kinh hãi, ngây ngô nói: “Chúng ta có phải nên báo nguy không?”
Trần Tử Lê điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, báo nguy, lập tức báo nguy!”
________________________________________
Kỷ Liêu không ngừng sờ chính mình.
Điện thoại di động ở đó.
Cậu lại không dám lấy ra.
Mãi cho đến khi ngồi trên xe của Nghiêm Lan Quân.
Cậu mạnh mẽ kiếm cớ: “Nghiêm tổng, tôi muốn nói cho bạn cùng phòng tôi một tiếng, họ vừa rồi hình như bị dọa đến, tôi sợ họ sẽ tìm giáo viên...”
Nghiêm Lan Quân ngồi ở bên cạnh cậu, xe thương vụ đủ rộng rãi, cũng đủ để giữ khoảng cách.
Lời vừa dứt, Nghiêm Lan Quân hiền lành gật đầu: “Có thể.”
Kỷ Liêu như được đại xá, nhanh chóng móc di động ra.
Giây tiếp theo, Nghiêm Lan Quân liền bổ sung nói: “Thuận tiện cũng nói cho Văn Khâu một tiếng đi, đừng để nó tan tầm chạy không.”
Kỷ Liêu: “!”
Nghiêm Lan Quân dường như cũng không kiêng dè Kỷ Liêu dùng di động, Kỷ Liêu kinh ngạc qua đi, dứt khoát thản nhiên gửi tin nhắn khắp nơi.
Trước thông báo Trần Tử Lê họ, bảo họ không cần lo lắng.
Lại thông báo Văn Khâu, bảo Văn Khâu tan tầm đến tìm mình.
Cuối cùng xin nghỉ với giáo viên, buổi chiều không đi học được.
Phản ứng mọi người đều còn hợp lý, chỉ có Văn Khâu, một cuộc điện thoại đánh lại đây.
“Alo.” Kỷ Liêu lén ngắm sắc mặt Nghiêm Lan Quân, cẩn thận nghe điện thoại.
Văn Khâu cũng không vô nghĩa: “Ở đâu?”
Kỷ Liêu: “Ở trên xe Nghiêm tổng.”
Văn Khâu: “Đừng sợ.”
Kỷ Liêu “Ừm” một tiếng, Văn Khâu liền cúp điện thoại.
Tiếp theo điện thoại Nghiêm Lan Quân lại vang lên.
Nghiêm Lan Quân rất nhanh bắt máy: “Alo?”
Kỷ Liêu lập tức dựng tai nghe.
Văn Khâu không có phát giận, chỉ là rất bình tĩnh hỏi: “Bà ngoại, mang Kỷ Liêu đi đâu làm gì? Cậu ấy còn muốn đi học.”
Nghiêm Lan Quân thong dong: “Ta mời nó về ngồi chơi. Mấy tiết học thôi, học hay không cũng được.”
“……”
Văn Khâu trầm mặc hai giây, quyết đoán nói: “Được, con cũng qua đó.”