RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 74

Văn Khâu liên tiếp vài ngày, đều ngủ ở nhà Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu vừa mới bắt đầu còn rất kích động, mỗi ngày vì được gặp mặt mà vui vẻ.

Nhưng mấy ngày trôi qua, cậu phát hiện không thích hợp.

Văn Khâu đối với cậu quá lễ phép.

Lễ phép đến mức, cậu thường xuyên cho rằng, họ không có đang yêu đương.

Trừ những nụ hôn ngẫu nhiên, Văn Khâu cơ bản không chạm vào cậu.

Sao lại thế này!

Kỷ Liêu không cách nào tìm người thương lượng, chỉ có thể lén lút cân nhắc phân tích, càng phân tích, càng kỳ quái.

Chẳng lẽ Văn Khâu tỏ tình là giả?

Anh ấy không thích tôi?

Kỷ Liêu đầu tiên loại trừ mục này.

Tính cách Văn Khâu, sẽ không vô cớ loạn tỏ tình.

Chẳng lẽ là hối hận?

Kỷ Liêu cảm thấy cũng không giống.

Cậu lại không phải người gì khó xử lý, nếu hối hận, Văn Khâu nói thẳng là được.

Thế là vì cái gì?

Kỷ Liêu suy đi nghĩ lại, hoài nghi là buổi tối ngày đầu tiên, cậu cố ý xem phim kinh dị kéo dài thời gian, Văn Khâu hiểu sai ý.

Muốn chết, cái này phải giải thích thế nào đây?!

________________________________________

Trong lúc rối rắm, cuối tuần liền đến.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người lấy thân phận người yêu cùng nhau trải qua cuối tuần.

Không đợi Văn Khâu sắp xếp, Kỷ Liêu liền chủ động đề xuất, muốn đi chèo thuyền.

Văn Khâu quyết đoán đồng ý.

Nhưng Văn Khâu đề nghị anh chọn địa điểm.

Kỷ Liêu cũng chỉ có thể đồng ý.

Cho nên sáng sớm thứ Bảy, Kỷ Liêu liền ngồi ở ghế phó lái, cùng Văn Khâu lên đường.

Hai giờ sau, họ đến một trang viên ẩn mình trong rừng cây.

Cổng điện tử tự động nhận biển số xe, họ vào sau lại đi thêm nửa giờ, mới đến một nơi bên hồ.

Sóng nước lấp lánh, gió mát thổi nhẹ.

Khói thơm nồng từ vỉ nướng BBQ.

“Lâu tiên sinh và Mạnh tiên sinh?” Kỷ Liêu xuống xe nhìn thấy người, vô cùng kinh ngạc.

“Sao còn khách khí như vậy?” Lâu Duyệt cười nói: “Bằng quan hệ của cậu và Khâu ca, cậu gọi thẳng tên bọn tôi là được rồi!”

Lâu Duyệt vừa nói, vừa dùng ánh mắt trêu chọc Văn Khâu.

Kỷ Liêu cũng quay đầu lại xem Văn Khâu.

Văn Khâu giải thích cho Kỷ Liêu: “Bạn bè có thể chia sẻ tin tức tốt với tôi không nhiều lắm.”

Ngụ ý, anh nói cho Lâu Duyệt về quan hệ của anh và Kỷ Liêu, coi như công khai.

Thuận lý thành chương, Lâu Duyệt biết, Mạnh Thư Dập cũng biết.

Kỷ Liêu còn chưa đáp lại, Lâu Duyệt tiếp tục nói: “Kỷ Liêu, cậu đừng để ý nha! Là tôi nhất định phải tới.

Tôi biết nơi này là Khâu ca đã đặt trước, nhưng tôi hiếm khi được nghỉ phép, lại không tiện đi những nơi đông người, hơn nữa tôi cũng đặc biệt muốn đến bên hồ, cho nên liền kéo Mạnh Thư Dập mạnh mẽ đến.”

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Thư Dập đặt vài xâu thịt đã nướng xong lên khay.

Lâu Duyệt bưng đến trước mặt Kỷ Liêu và Văn Khâu: “Bữa trưa chúng tôi phụ trách, coi như tạ lỗi nha!”

Thịt nướng thơm lừng, ánh lên màu sắc mê người.

Kỷ Liêu cười rộ lên: “Cậu ngàn vạn đừng nói như vậy, người nhiều náo nhiệt mà! Chỉ có hai chúng tôi, cũng hơi quạnh quẽ.”

Rất kỳ lạ, rõ ràng biết Văn Khâu đã từng thích Lâu Duyệt, nhưng cậu đối mặt Lâu Duyệt, thế mà không hề có tâm trạng ghen ghét bất mãn.

Đại khái là hào quang đại minh tinh quá mạnh đi!

Kỷ Liêu lập tức vui vẻ thoải mái ăn xong thịt nướng.

________________________________________

Trong lúc ăn thịt, Kỷ Liêu đã biết mình đang ở đâu.

Trang viên này nói là Văn Khâu đặt trước, không bằng nói là tài sản riêng của Văn thị.

Ngày thường tiếp đãi một số hội viên khách hàng, không mở cửa cho bên ngoài.

Khi người nhà Văn gia yêu cầu, liền hội viên cũng không tiếp đãi.

Hiện tại Nghiêm Lan Quân ở trạng thái nửa lui, toàn bộ Văn gia đã do Văn Khâu một tay lo liệu.

Tự nhiên là anh muốn dùng thế nào thì dùng thế đó.

Ăn uống no đủ, có nhân viên công tác đến thu dọn tàn cuộc, lại có nhân viên công tác chèo thuyền nhỏ đến bên hồ, chờ họ lên thuyền.

“Chúng ta có phải quá hủ bại không.” Kỷ Liêu nhỏ giọng hỏi Văn Khâu.

Nhưng cậu hỏi nhầm người rồi.

Văn Khâu nhéo nhéo sau gáy cậu, đương nhiên nói: “Cậu là một trong những chủ nhân, nên là vậy.”

Chủ nhân.

Kỷ Liêu nghe đều thấy ngượng ngùng.

Người xưa chơi thuyền trên hồ, Kỷ Liêu không có thuyền, nhưng cảnh trí lại không sai biệt lắm.

Thuyền của Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập, xuất phát liền không cùng phương hướng với họ, giống như cố ý tránh đi họ vậy.

Không lâu sau, họ lẫn nhau đã không nghe thấy, nhìn không thấy.

Trên mặt hồ rộng lớn, dường như chỉ có Kỷ Liêu và Văn Khâu hai người.

Kỷ Liêu chủ động hỏi: “Văn Khâu, là anh gọi Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập tới đúng không?”

Văn Khâu mỉm cười, cũng không ngoài ý muốn: “Cậu đã nhìn ra.”

Tuy rằng Lâu Duyệt miệng nói là họ nhất định phải tới, nhưng Kỷ Liêu căn cứ miêu tả trong nguyên tác, tính cách Lâu Duyệt làm không ra loại chuyện này.

Mạnh Thư Dập càng không phải.

Vậy khẳng định là Văn Khâu.

Văn Khâu hỏi tiếp: “Tức giận?”

“Cái này có gì mà tức giận.” Kỷ Liêu nói: “Tôi chỉ là nghĩ, có phải anh ở với tôi đủ rồi, không muốn ở riêng với tôi?”

Cùng với rối rắm, chi bằng nói rõ, dù sao họ mới “tỏ tình” không lâu.

Kịp thời.

Văn Khâu lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”

Nói rồi, anh đơn giản ôm Kỷ Liêu vào lòng, thở dài nói: “Thật ra tôi luôn không yên lòng.”

“Ừm?” Tai Kỷ Liêu lập tức dựng thẳng lên: “Không yên lòng? Vì sao không yên lòng?”

Văn Khâu vuốt ve tóc Kỷ Liêu, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy cậu rất câu nệ, có chút không phóng khoáng.”

Kỷ Liêu cũng lập tức phủ nhận: “Tôi nào có.”

Văn Khâu: “Không có sao? Vậy cậu liền xem ba bộ phim kinh dị?”

Kỷ Liêu: “……”

Không cách nào phản bác.

Văn Khâu khóe môi mỉm cười: “Gọi Lâu Duyệt họ tới, là muốn hy vọng cậu tìm cảm giác.”

Nói đến đây, anh nắm lấy tay Kỷ Liêu, mười ngón tay đan vào nhau, anh mới bổ sung nói: “Chúng ta là thật sự ở bên nhau, cậu làm cái gì cũng có thể.”

Thịch thịch thịch.

Tim Kỷ Liêu đập như trống.

Làm cái gì… cũng có thể sao?

Chỉ là… chỉ là…

“Anh liền không cần chủ động một chút.” Kỷ Liêu lẩm bẩm nhỏ giọng, vì quá thẹn thùng, lời cuối cùng giọng nói đều hàm trong miệng.

Nhưng Văn Khâu vẫn nghe thấy.

Văn Khâu buông Kỷ Liêu ra, đi điều khiển hướng thuyền.

Một cú quay đầu lớn, họ bắt đầu quay về.

“Chúng ta sớm vậy đã về rồi?” Kỷ Liêu còn đang tận hưởng thời gian riêng tư yên tĩnh, việc quay về đột ngột khiến cậu quên đi sự xấu hổ vừa rồi.

Nhưng Văn Khâu một câu đánh cậu trở về nguyên hình.

Bởi vì Văn Khâu nói: “Tôi bây giờ trở về, chủ động.”

________________________________________

Khách sạn trang viên tựa núi gần nước, phòng khách không nhiều, nhưng vô cùng riêng tư.

Nhân viên công tác sớm đã đưa hành lý họ về phòng, Kỷ Liêu gần như chưa thấy ai dọc đường đi.

Cửa phòng vừa đóng, chính là thiên địa độc thuộc về họ.

“Lần này anh phải nhẹ một chút.” Kỷ Liêu cuối cùng nói.

Và trả lời cậu, là nụ hôn ấm áp dày đặc.

 

back top