Người đã giữ lại, nhưng làm thế nào để chung sống lại trở thành một vấn đề lớn.
Kỷ Liêu vẫn chưa thích ứng với thân phận mới.
Bị Văn Khâu hôn đến hơi mơ màng, cậu khẽ nói câu “Đi tắm rửa”, sau đó chạy vào phòng tắm.
Buổi chiều rời trường học, rồi lại đến ban quản lý tòa nhà giải quyết vấn đề, loay hoay cả buổi trưa, lúc này đã đến chạng vạng.
Kỷ Liêu thả lỏng, bụng ục ục kêu.
Nhưng lại chưa nghĩ ra làm thế nào đối mặt Văn Khâu.
Yêu đương thế nào đây?
Cậu chưa từng nói yêu đương mà!
Mắc kẹt nửa ngày, khi bước ra khỏi phòng tắm, mùi cơm thơm xộc vào mũi.
“Văn tiên sinh, ngài nấu cơm à?” Cậu chạy đến phòng bếp, tò mò hỏi.
Văn Khâu đang bày đũa, nghe vậy liếc Kỷ Liêu một cái.
Anh không trả lời Kỷ Liêu, mà nói: “Chúng ta bắt đầu từ cách xưng hô đi.”
Kỷ Liêu: “Cái gì?”
Văn Khâu đi đến bên cạnh Kỷ Liêu, nắm tay cậu, kéo cậu đến bên bàn, ngồi xuống.
“Nếu chúng ta muốn chính thức lấy thân phận tình lữ chung sống, cậu không nên gọi tôi là ‘tiên sinh’ nữa, quá xa cách, tôi không thích.” Văn Khâu rót cho Kỷ Liêu một cốc nước, thẳng thắn nói ra cảm nhận.
Ngày hôm nay, từ “Thích” xuất hiện với tần suất cao.
Mặc kệ là “Thích”, hay là “Không thích”, Kỷ Liêu đều rất thích nghe Văn Khâu nói.
“Tôi biết rồi.” Kỷ Liêu không kìm được mà muốn cười: “Vậy tôi nên gọi anh là gì? Khâu ca?”
Văn Khâu dường như nghe ra sự hài hước trong giọng Kỷ Liêu, cũng buồn cười, rồi lắc đầu: “Không dễ nghe.”
“Văn Khâu đi.” Lòng Kỷ Liêu nổi lên can đảm, dứt khoát nói: “Tôi cứ gọi thẳng tên anh, Văn Khâu.”
Ý cười Văn Khâu càng sâu, đồng tình nói: “Tốt, Kỷ Liêu.”
Hai người giống như học sinh tiểu học xác định xong cách xưng hô, liền bắt đầu ăn cơm.
Văn Khâu đương nhiên sẽ không tự mình nấu cơm, anh là gọi điện thoại cho người khác mang tới.
Xong chuyện xưng hô, tâm trạng căng thẳng của Kỷ Liêu được giảm bớt, vui vẻ bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, lại vui vẻ rửa chén.
Văn Khâu ăn không ngồi rồi, dựa vào quầy bar xem Kỷ Liêu bận rộn.
“Tôi tối nay không đi nữa.” Anh đột nhiên nói.
“……”
Kỷ Liêu quay lưng về phía Văn Khâu, nghe lời này, nhịn không được tai đỏ lên.
Buổi tối luôn tràn đầy dụ hoặc.
Họ đã xác định tâm ý, tiếp theo cũng coi như thuận lý thành chương.
Hơn nữa giữa họ nên xảy ra cũng đã xảy ra, không tính mới mẻ.
Chỉ là làm sao bây giờ, cậu thật hồi hộp!
“Không đi thì không đi thôi, trong phòng còn có áo ngủ của anh.”
Kỷ Liêu giả vờ trấn tĩnh, trên thực tế nóng đến mức sắp bốc khói.
Cậu ngượng ngùng quay đầu lại xem Văn Khâu, nghe thấy Văn Khâu nói “Đi tắm rửa”, tiếp theo tiếng bước chân từ gần đến xa, cuối cùng cửa phòng tắm đóng lại.
Cậu vội vàng rửa tay, lau khô, trở lại phòng ngủ.
Lần trước của họ, không mấy vui vẻ.
Văn Khâu thần trí không rõ, cậu cũng không có kinh nghiệm, cuối cùng còn phát sốt, thật sự không có vẻ đẹp.
Lúc này họ đều thanh tỉnh, nhất định phải rửa mối nhục xưa.
Kỷ Liêu ngày thường một lòng dốc lòng cầu học, cũng không có chuẩn bị về mặt này, cậu lục tung cũng không tìm thấy bất kỳ công cụ nào, dứt khoát đặt hàng qua điện thoại.
Đơn hàng còn chưa được giao tới, Văn Khâu tắm rửa xong đi ra.
“Tôi giúp anh thổi tóc!” Kỷ Liêu nhảy từ trên giường lên.
Văn Khâu vóc dáng cao, đứng thổi tóc, Kỷ Liêu không tới.
Vì thế Kỷ Liêu ấn Văn Khâu ngồi trên sô pha, cậu kéo dây cắm máy sấy.
Tóc Văn Khâu không mềm không cứng, đen bóng dày đặc, Kỷ Liêu vừa chạm vào đã thích.
Huống hồ một người đầu là vị trí quan trọng nhường nào, trừ thợ cắt tóc, ngày thường ai có thể tùy tiện chạm vào?
Đây cũng là biểu tượng của sự thân mật.
Càng nghĩ như vậy, Kỷ Liêu trong lòng càng cao hứng.
Bất tri bất giác tóc đã khô, cậu vẫn luyến tiếc tắt máy sấy.
Cho đến khi Văn Khâu nắm lấy tay cậu.
“Thổi nữa anh chín luôn.” Văn Khâu nói.
“Xin lỗi!” Kỷ Liêu nhanh chóng tắt máy.
Nhưng tay trái cậu buông máy sấy, tay phải lại vẫn bị Văn Khâu giữ lấy.
“Cảm ơn.” Văn Khâu nói, kéo mu bàn tay Kỷ Liêu đến bên môi, hôn một cái.
Tim Kỷ Liêu gia tốc, dòng nước ấm và điện lưu đồng thời dũng mãnh vào cơ thể.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Kỷ Liêu lập tức nhớ tới mình đã mua cái gì.
Văn Khâu buông tay, đứng dậy, trông như muốn đi mở cửa.
“Tôi tới đây!” Kỷ Liêu không muốn bị Văn Khâu thấy, vội vàng vọt tới cửa.
Nhân viên giao hàng bận rộn quá mức, Kỷ Liêu vừa mở cửa, nhân viên giao hàng liền nhét túi vào trước mặt Kỷ Liêu, nói câu “Chào ngài đơn hàng của ngài”.
Kỷ Liêu theo bản năng tiếp lấy.
Nhân viên giao hàng lập tức buông tay, xoay người liền chạy.
Kỷ Liêu còn chưa kịp nghĩ cách giấu, khoảnh khắc đóng cửa, đồ vật trong tay đã không còn.
“Bữa tối không hợp khẩu vị sao? Sớm như vậy đã gọi ăn khuya.” Văn Khâu nói, nhìn về phía chiếc túi trong tay.
Mở ra.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Đem đồ vật từ trong túi lấy ra, Văn Khâu nhướng mày: “Gấp vậy sao?”
Kỷ Liêu: “……”
A a a không sống nổi nữa!
Giật lấy túi và hộp đóng gói, Kỷ Liêu nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại.
Văn Khâu cũng là lần đầu tiên yêu đương nghiêm túc, không hiểu Kỷ Liêu đang thẹn thùng cái gì.
Thấy Kỷ Liêu không ra, anh liền đi qua, gõ gõ cửa.
“Kỷ Liêu.” Văn Khâu nói.
Kỷ Liêu đang e lệ, nghe thấy Văn Khâu gọi, muốn đáp lại, lại ngại ngùng.
Tiếp theo Văn Khâu lại gõ gõ cửa: “Kỷ Liêu.”
Kỷ Liêu hít sâu, khiến mình bình tĩnh.
Vốn dĩ sao, chuyện này lại không phải chuyện gì không nhận ra người.
Họ nên làm không nên làm chẳng lẽ chưa từng làm qua?
Cậu một phen mở cửa: “Không cho chê cười tôi!”
Văn Khâu không còn vẻ lạnh lùng như trước, ôn hòa nói: “Được, không cười.”
Kỷ Liêu ngẩng đầu nhìn thẳng Văn Khâu.
Văn Khâu nói không cười, trong mắt giữa mày lại đều là ý cười, đặc biệt đôi mắt, xuyên qua thấu kính, đều có thể nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời kia, bóng dáng chính Kỷ Liêu.
Vì thế Kỷ Liêu cũng cười.
Rất thích Văn Khâu.
“Chúng ta tìm một bộ phim xem?” Văn Khâu hỏi.
“Được thôi.” Kỷ Liêu nói: “Xem cái gì đó kích thích.”
________________________________________
Kỷ Liêu chọn một bộ phim kinh dị.
Hình như là để chứng minh cái gì, ba phần, xem hết trong một hơi.
Trong lúc đó cậu quy củ, duy trì khoảng cách lễ phép với Văn Khâu.
Xem xong đã là đêm khuya, Kỷ Liêu vươn vai thật to.
“Xem đủ rồi?” Văn Khâu hỏi.
“Ừm, nên ngủ!” Kỷ Liêu nói một cách hợp tình hợp lý: “Vẫn như cũ, anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha. Anh đi đi!”
Văn Khâu: “……”
“Đi thôi đi thôi!” Kỷ Liêu nói rất chính khí lẫm nhiên, nói xong liền phải nằm xuống.
Bị Văn Khâu một phen ngăn lại.
“Đừng nghịch.” Văn Khâu dở khóc dở cười, đỡ Kỷ Liêu đứng thẳng: “Ngủ cùng nhau.”
“Tôi không.” Kỷ Liêu không biết sao mọc ra sự ương ngạnh, vẫn từ chối: “Tôi chính là không đi.”
“À.” Văn Khâu cười ra tiếng.
“Được.” Văn Khâu nói: “Chúng ta đều ngủ sô pha.”
Sô pha hai người ngủ một người còn tính rộng rãi, ngủ hai người khẳng định là chật chội.
Đặc biệt Văn Khâu còn thân cao chân dài.
Hiểu rõ Văn Khâu thật sự muốn nằm xuống, Kỷ Liêu cuối cùng thỏa hiệp: “Thôi thôi, vẫn là ngủ giường đi, lại không phải chưa từng ngủ cùng nhau.”
Cậu càng nói càng nhỏ giọng, giống như chột dạ, cũng giống như ngượng ngùng.
Văn Khâu không nói gì, chỉ là xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Sau đó hai người trở lại phòng ngủ.
Kỷ Liêu làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không thức đêm. Theo đồng hồ sinh học của cậu, thời gian này đã mệt mỏi.
Nhưng giờ phút này bên cạnh cậu có Văn Khâu, không hề buồn ngủ.
Nằm trên giường, thậm chí có chút kích động.
Kỷ Liêu nghĩ, dù sao mình sẽ không chủ động.
Cậu rúc vào trong chăn, chờ Văn Khâu cũng lên giường, tắt đèn.
Tiếp theo Văn Khâu xoay người ôm lấy cậu.
“Ngủ ngon.” Văn Khâu hôn lên thái dương cậu, tiếp theo buông lỏng cậu ra.
Buông lỏng ra……
Giường bên cạnh nhúc nhích, là Văn Khâu cũng đắp chăn.
Kỷ Liêu:?
Không có?
Thế là hết rồi sao?
________________________________________
Thật sự không có.
Kỷ Liêu nghe động tĩnh Văn Khâu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lại mở mắt, là tiếng chuông vào lớp sáng.
Kỷ Liêu “Đằng” một cái ngồi dậy.
Văn Khâu đã rửa mặt đánh răng xong, mặc chỉnh tề.
“Văn Khâu.” Kỷ Liêu chớp chớp mắt, chậm rãi lấy lại thần trí.
Cậu và Văn Khâu đang ở bên nhau đâu!
Ngủ chung chăn gối cả đêm, cái gì cũng không xảy ra đâu!
“Chào.” Văn Khâu đã lấy sẵn quần áo cho Kỷ Liêu, quen thuộc thúc giục: “Dậy đi, có phải có lớp sáng không, cẩn thận đến trễ.”
“…… Vâng.” Hoàn toàn không nghĩ tới yêu đương lại mở màn như thế này, Kỷ Liêu hơi thất vọng, lại cũng theo lời rời khỏi giường.
Không có thời gian ăn bữa sáng, Kỷ Liêu rửa mặt đánh răng thay quần áo, hai người liền ra cửa.
Chuyện ngày hôm qua xảy ra đột ngột, Văn Khâu là bảo tài xế đưa anh tới, không lái xe của mình.
Cho nên lúc này Kỷ Liêu cần lái xe đưa Văn Khâu đến công ty trước, rồi mình lại về trường học đi học.
Không hề do dự, Kỷ Liêu liền đi đến ghế lái.
Vừa mở cửa xe, Văn Khâu nói: “Vẫn là tôi lái đi.”
“Sợ cái gì, tôi cũng sẽ không đ.â.m hắn.” Kỷ Liêu liếc mắt chỗ đậu xe bên cạnh.
Kia vốn là chỗ đậu xe của cậu, hiện tại đậu một chiếc xe khác.
Văn Khâu cười cười, không nói chuyện.
Kỷ Liêu cũng không tranh với Văn Khâu, Văn Khâu muốn lái xe, thì lái thôi.
Vì thế Văn Khâu lái xe đến trường học trước.
“Tôi không muốn đi học.”
Buổi sáng gần trường học người đông xe nhiều, Văn Khâu khó khăn lắm mới tìm được chỗ đậu xe, Kỷ Liêu lại không muốn xuống xe.
Nhanh như vậy liền phải chia tay Văn Khâu.
Giống như có chuyện gì đó chưa làm vậy, trong lòng trống rỗng.
“Nên đi học thì đi học.”
Văn Khâu đặc biệt ôn hòa: “Buổi chiều tôi lại đến đón cậu.”
“Thật không!” Kỷ Liêu tức khắc hăng hái.
Văn Khâu không tự giác khóe môi cong lên: “Không có gì bất ngờ xảy ra, tôi mỗi ngày đều đến đón cậu, được không?”
“Được được được, tốt quá!”
Kỷ Liêu cười đến rạng rỡ, cảm giác trống rỗng cũng đã biến mất.
Nhưng cậu vẫn không xuống xe, mà là ngồi trên ghế vặn vẹo.
Văn Khâu lần này thật cười: “Cậu làm gì vậy? Thật sự sắp đến muộn rồi.”
“Tôi là Omega thì tốt rồi.”
Kỷ Liêu ngượng ngùng nói: “Bây giờ liền phóng thích tin tức tố cho anh.”
Văn Khâu bừng tỉnh, lập tức nâng gáy Kỷ Liêu, hôn lên.
Kỷ Liêu lại bắt đầu mơ hồ.
Bị hôn đến thất điên bát đảo, Văn Khâu mới buông cậu ra.
“Yên tâm.” Văn Khâu nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi Kỷ Liêu, nói: “Cậu chính là tin tức tố.”
Kỷ Liêu “Bá” một tiếng đỏ mặt.