“Văn tiên sinh.” Kỷ Liêu nặn ra một tia cười khổ, bất chấp tất cả xoay người, ngẩng đầu nhìn thẳng Văn Khâu: “Nói thẳng với ngài đi, tôi đối với ngài mưu đồ gây rối.”
Cùng với nghi thần nghi quỷ, không ngừng suy đoán tâm tư Văn Khâu.
Không bằng dứt khoát một chút.
Làm Văn Khâu biết cậu không dễ chọc, sau này đừng luôn xuất hiện trước mặt cậu.
Quả nhiên, Văn Khâu đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt đều mở to.
Kỷ Liêu: “……”
Cũng không đến mức tức giận như vậy.
Cậu lại lần nữa xoay người, tự sa ngã nói: “Ngài đi đi, tôi không tiễn.”
Đợi một lát, không nghe thấy tiếng mở cửa.
Tình huống thế nào?
Vẫn muốn lưu lại cười nhạo cậu?
Đây không phải tính cách Văn Khâu đi.
Kỷ Liêu nghi hoặc quay đầu nhìn trộm, đang nhìn thấy Văn Khâu đứng tại chỗ cười.
Thường ngày Văn Khâu cười, cũng chỉ là nhếch môi nhạt, cười như không cười.
Lần này không giống nhau.
Anh cười đến mặt mày giãn ra, xuân sắc rạng rỡ, giống như xảy ra chuyện gì rất tốt.
Kỷ Liêu: “?”
“Kỷ Liêu.”
Văn Khâu cười đủ rồi, mới mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ, cao hứng như vậy.”
“Cái gì…”
Kỷ Liêu càng mờ mịt, nghi vấn quá nhiều, nhất thời không biết hỏi cái gì trước, bị nghẹn lại.
Văn Khâu lại đi tới.
“Kỷ Liêu.”
Anh đứng trước mặt Kỷ Liêu, rũ mắt nhìn thẳng Kỷ Liêu, từng chữ từng chữ nói:
“Tôi cũng thích cậu.”
Kỷ Liêu: “!!!”
Sao có thể!
Quá khứ trong đầu gào thét lướt qua, Kỷ Liêu ý đồ bắt lấy cái gì, lại vô ích phát hiện cái gì cũng không nắm được.
Trong lòng cậu cũng cãi cọ ồn ào, trực giác khiến cậu muốn nói chuyện, nhưng môi mấp máy, lại không nói nên lời nửa chữ.
Lúc này, Văn Khâu hỏi: “Cho nên, cậu muốn hay không ở bên tôi?”
Kỷ Liêu điên cuồng lắc đầu.
Văn Khâu: "……"
Nụ cười biến mất, Văn Khâu kinh ngạc nói: “Cậu không muốn?”
“Ngài đừng đùa tôi được không!” Kỷ Liêu ngược lại cười ra: “Tôi biết ngài đùa tôi chơi mà.”
Nói như vậy, Kỷ Liêu cảm thấy rất có lý, thuận thế tiếp tục nói: “Ngài là Alpha, tôi là Beta, Alpha và Beta lại không xứng đôi.”
“Ngài là tổng tài Văn thị, tôi là một học sinh bình thường, cũng không xứng đôi.”
“Quan trọng nhất là, tôi có tự mình hiểu lấy, tôi lại không có ưu điểm gì…”
Cậu nói với tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức dường như cậu có thể tìm được một trăm lý do không ở bên Văn Khâu.
Nhưng cậu còn đang nói, giọng nói lại bị nuốt trở lại.
Môi ấm áp hôn lên, cậu nói không nên lời.
Nụ hôn Văn Khâu tiến quân thần tốc, Kỷ Liêu không hề phòng bị, đầu óc một trận, chân liền mềm.
Văn Khâu lại kịp thời ôm eo cậu.
Kỷ Liêu hoàn toàn quên muốn nói gì.
Chờ đến khi Văn Khâu buông ra cậu, cậu thở hổn hển nhìn chằm chằm môi Văn Khâu, đầu óc mới trì độn nghĩ, vừa rồi nói đến đâu…
Văn Khâu lại nửa điểm không chật vật, buông ra cậu sau, ánh mắt trong trẻo, giọng bình tĩnh:
“Tôi không ngại cậu là Beta, cũng hy vọng cậu không cần để ý tôi là Alpha.”
“Cậu thích tiền, vừa lúc tôi có tiền, điểm này chúng ta rất xứng đôi.”
“Cậu cũng rất có ưu điểm. Ưu điểm lớn nhất, là trên thế giới chỉ có một mình cậu.”
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ tôn trọng cậu. Nếu cậu không muốn cùng tôi ở bên nhau nữa, tôi lập tức đi.”
“Tôi…”
Kỷ Liêu khẳng định muốn a! Nhưng lý trí lại luôn lỗi thời kiềm chế cậu, khiến cậu không cách nào lập tức hạ quyết tâm.
“Tôi hiểu rồi.”
Văn Khâu mặt lộ vẻ hiểu rõ, cười cười, nói:
“Tôi đi trước.”
Lời nói rơi xuống, anh thật sự xoay người liền đi.
Nhà Kỷ Liêu không lớn, từ phòng bếp đến phòng khách không mấy bước, từ phòng khách đến cửa ra vào cũng không mấy bước.
Thấy Văn Khâu thật sự muốn đi ra ngoài, Kỷ Liêu như tỉnh mộng.
Nào có nhiều lý do như vậy đâu?
Thân phận không bình đẳng, học thức không bình đẳng, tài phú không bình đẳng, thì có thể làm sao đâu?
Thích nhau không phải được rồi sao!
Yêu một ngày thì kiếm lời một ngày, chuyện sau này sau này lại nói nha!
“Khoan đã!” Kỷ Liêu cất bước liền đuổi theo.
Cậu quá sốt ruột, thế cho nên căn bản không đoán trước, Văn Khâu sẽ đột nhiên xoay người.
“Rầm” một tiếng, cậu bổ nhào vào lòng Văn Khâu.
Văn Khâu vừa vặn tiếp được cậu.
“Câu ‘Tôi đi trước’ này,” Văn Khâu lại lần nữa mặt mày hớn hở: “Là đùa thôi.”
Kỷ Liêu: “……”
Văn Khâu thế mà còn có tâm trạng đùa cậu chơi?!
Kỷ Liêu đơn giản siết chặt cánh tay, ôm chặt eo Văn Khâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được đi nữa.”
“Ừm.” Văn Khâu tùy ý Kỷ Liêu ôm, cúi đầu in một nụ hôn lên thái dương Kỷ Liêu.
“Không đi nữa.”
“Không đi đâu cả.”