Kỷ Liêu dọn về căn nhà mới của mình.
Lần này không có Văn Khâu đi theo, nhà mới vẫn là nhà mới lúc trước, nhưng Kỷ Liêu lại cảm thấy trong phòng trống rỗng đến lạ.
Không sao cả, rồi sẽ quen thôi.
Kỷ Liêu tự an ủi mình như vậy.
Cậu về đến nhà đã là nửa đêm, để cho mình một khởi đầu tốt đẹp, cậu lại không ngừng nghỉ quét dọn vệ sinh.
Khi thu dọn ổn thỏa, ánh mặt trời đã xuyên qua cửa kính.
Kỷ Liêu tắm rửa một cái, nằm lên chiếc giường mềm mại.
Trần Tử Lê đã gửi cho cậu vô số tin nhắn xin lỗi.
Cậu thì thật ra không có ý trách cứ Trần Tử Lê.
Chỉ là cậu không có tâm trạng trả lời.
Cho nên cậu không trả lời.
Rèm che sáng tận chức tận trách ngăn chặn ánh sáng, Kỷ Liêu xoay người tìm một tư thế thoải mái.
Không có vấn đề gì mà giấc ngủ không thể giải quyết.
Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại.
________________________________________
Giấc ngủ này ngủ không được sâu.
Kỷ Liêu lúc mơ thấy tai nạn xe cộ, lúc mơ thấy Văn Khâu.
Tưởng rằng mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt xem đồng hồ, mới qua chưa đến năm tiếng.
Kỷ Liêu đành phải mở to mắt nhìn trần nhà.
Nhà mới ở đâu cũng có vẻ xa lạ, cậu vẫn chưa quen.
Sự thật chứng minh, lúc đi làm ngày nào cũng muốn nghỉ việc, mà thật sự rảnh rỗi ở nhà, lại chán muốn chết.
Cũng may cậu không nhàn rỗi quá lâu.
Trần Tử Lê lại gửi tới tin nhắn xin lỗi.
Lần này Kỷ Liêu trả lời:
【 Trần Tiểu Lê, tao thật sự không trách mày, yên tâm. 】
【 Hôm qua tao có việc nên không trả lời mày ha. 】
Trần Tử Lê trả lời một biểu tượng “khóc thút thít”, rồi nói tiếp:
【 Nhà cũ của mày có người mua để mắt tới. 】
Kỷ Liêu bật dậy khỏi giường như “cá chép lật mình”.
【 Tốt quá, khi nào xem phòng? Giờ xem? Giờ hẹn đi, tao cũng đi! 】
Rốt cuộc có chuyện để làm, mặc dù cơ thể vẫn mệt mỏi, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên.
Trần Tử Lê gửi một dấu chấm hỏi qua, nhưng rất nhanh bỏ đi hồi đáp, trả lời một chữ “Tốt”.
Kỷ Liêu không nhìn thấy, bởi vì cậu xuống đất liền đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Nửa giờ sau, hai người hội họp dưới lầu nhà cũ.
Thời tiết vẫn rất lạnh, Trần Tử Lê mặc áo lông vũ dày cộp, chóp mũi đông lạnh đến hơi hồng.
“Mày mặc ít quá rồi đó?” Hắn vừa nói vừa kéo Kỷ Liêu vào hàng hiên.
Kỷ Liêu từ lúc trở về gần như không ở bên ngoài lâu, cảm giác cơ thể còn dừng lại ở hòn đảo nhiệt đới.
Bởi vậy cậu biết bên ngoài lạnh, nhưng không cảm thấy lạnh, cho nên chỉ mặc áo len cùng áo khoác lót nhung.
Vừa xuống xe, lạnh thấu xương.
“Tao còn nóng đây.” Cậu kéo khóa kéo xuống, nhắc đến đề tài:
“Người mua phòng khi nào đến? Ý định mua sắm có mãnh liệt không? Cần tao làm gì không?”
Trần Tử Lê: “Khẳng định mãnh liệt nha, khu vực này đồn là sắp dời đến một trường cấp hai không tồi, tin tức không đảm bảo thật giả, nhưng toàn bộ nhà ở khu này đều đột nhiên được săn đón tăng giá.”
Kỷ Liêu mừng rỡ: “Còn có chuyện tốt như vậy?”
Trần Tử Lê: “Đúng đó! Mày may mắn quá, lần này khẳng định có thể bán được giá tốt.”
Hai người vừa trò chuyện, liền đến cửa.
Trần Tử Lê dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, hắn tuy là người môi giới kiêm chức, nhưng công việc vô cùng nghiêm túc, phòng đã được hắn quét dọn qua, sạch sẽ.
Chờ thêm hơn mười phút, người mua đến.
“Leo tầng cao nhất thật là mệt c.h.ế.t người mà!” Người mua là một Alpha, vừa lộ diện, liền bắt đầu bới móc.
Kỷ Liêu không tùy tiện mở lời, mà nhìn về phía Trần Tử Lê.
Quả nhiên, Trần Tử Lê không để ý, cười ngọt ngào: “Đại ca, tầng cao nhất có cái hay của tầng cao nhất, ngài xem ánh sáng dồi dào biết bao, tầm nhìn thoáng đãng biết bao.”
Alpha không còn trẻ, thoạt nhìn chính là đàn ông trung niên bình thường.
Theo giọng Trần Tử Lê, Kỷ Liêu ngửi thấy một mùi hương tiêu cay nồng.
“Các Omega các cậu đúng là khéo ăn nói.”
Alpha nói, liền bắt đầu nhìn xung quanh.
Trần Tử Lê đã đến vài lần, sớm đã nắm rõ tình hình trong phòng.
Hắn theo ánh mắt Alpha bắt đầu giới thiệu, trôi chảy vô cùng.
Kỷ Liêu liền đứng bên cạnh nhìn, không nói một lời.
Một lát sau, Alpha mở lời nói:
“Bố cục căn nhà này không tồi. Đáng tiếc là tầng cao nhất, tôi còn phải suy xét thêm.”
Trần Tử Lê vẫn luôn duy trì mỉm cười: “Đương nhiên không thành vấn đề, ngài suy xét bao lâu cũng được.”
Vừa dứt lời, điện thoại của hắn liền vang lên.
Trần Tử Lê gật đầu ý bảo đi sang phòng bên, không lâu sau liền trở lại.
“Trùng hợp quá, lại có một khách hàng muốn đến xem phòng.” Hắn nói.
Alpha dường như rất kinh ngạc, tiện đà hỏi: “Nhiều người xem phòng lắm sao?”
Trần Tử Lê cười híp mắt: “Ngài hiểu mà, khu học xá đó. Có một số người mua tới đây cũng không phải vì nhà, chỉ vì khu học xá thôi.”
Alpha: “Chính là còn chưa xác định trường học rốt cuộc có dời đến không nha?”
Trần Tử Lê: “Đúng rồi, xem ra mọi người đều là nhà mạo hiểm.”
“Vậy, cậu trước hết bảo khách hàng kia chờ một chút.”
Alpha nói xong, đột nhiên chuyển hướng Kỷ Liêu: “Cậu là chủ nhà à? Tôi cũng lười chọn nữa, hay là chúng ta nói chuyện giá cả, nếu được thì hôm nay liền đặt cọc.”
“……”
Kỷ Liêu xem đã hiểu, ý định mua sắm của Alpha bị khách hàng sau kích thích, lên cao rồi.
Trong lòng rất muốn nhanh chóng giao dịch, Kỷ Liêu cũng không tùy tiện mở lời, mà nhìn về phía Trần Tử Lê.
Trần Tử Lê chần chờ một chút, rất khó nói: “Thôi được, tôi nói với bên kia một chút.”
________________________________________
Trải qua một loạt mặc cả, Alpha cuối cùng lấy giá 186 vạn mua căn nhà cũ đó.
Alpha rất vừa lòng.
Kỷ Liêu cũng rất vừa lòng.
Giao tiền đặt cọc, ký hợp đồng, Trần Tử Lê tiễn Alpha đi, quay sang Kỷ Liêu liền chất vấn: “Mày đồng ý nhanh quá rồi! Còn có thể nâng thêm mà!”
Kỷ Liêu xua xua tay.
Quả thật, thành phố này biệt thự cao cấp ngàn vạn không phải số ít, nhà ở hơn trăm vạn cũng khắp nơi.
Nhưng căn nhà xép này không nằm trong số đó.
Vừa không phải trung tâm thành phố, niên hạn lại lớn. Ban đầu nên chờ đợi giải tỏa di dời, nhập vào thành phố mới, nếu không cũng không bán được.
Hiện tại có người tăng giá mua, không tồi.
Cậu chỉ muốn hiện thực hóa.
Trần Tử Lê chỉ có thể bó tay.
“Đúng rồi,” Kỷ Liêu chuyển đề tài: “Cảm ơn mày giúp tao dọn dẹp phòng.”
Căn nhà lúc người già còn sống, khắp nơi đều là đồ tạp chất chất đống. Kỷ Liêu từng thử sắp xếp qua, khó khăn trùng trùng.
Sau này cậu chỉ chọn mấy thứ thoạt nhìn quan trọng, chôn theo ở mộ người già.
Sau đó mới kêu Trần Tử Lê hỗ trợ tìm người quét dọn.
Không ngờ dọn dẹp sạch sẽ như vậy.
“Haiz, khách khí với tao làm gì.” Trần Tử Lê nói: “Tao còn phải cảm ơn mày không trách tao.”
“Không đến mức.” Kỷ Liêu cũng rất rộng lượng: “Đi thôi, tao mời mày ăn cơm. Vừa rồi khách hàng kia không làm khó mày chứ?”
Trần Tử Lê: “Làm gì có khách hàng khác, là ông chủ tao gọi điện cho tao.”
Kỷ Liêu: “…”