Phòng làm việc của Lâu Duyệt cấp tốc bắt được một loạt kẻ bịa đặt, đối mặt nguy cơ khởi tố, phần lớn mọi người đều nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi, chỉ có một số người đối diện còn đang kiên trì chiến đấu.
Nhưng đây đều không phải chuyện Lâu Duyệt bận tâm.
Theo Mạnh Thư Dập lộ diện, hôn nhân của họ không còn là “chuyện giới trong” phạm vi nhỏ nữa.
Dù sao cũng sẽ bị bới móc, Mạnh Thư Dập dứt khoát thoải mái hào phóng công khai thân phận.
Điều này trong giới fan cũng gây ra sóng gió lớn.
Có người đồng tình với cuộc hôn nhân này, có người phản đối kịch liệt. Nhưng bất luận cãi nhau thế nào, việc Lâu Duyệt quay lại, không còn dị nghị.
Vì thế Lâu Duyệt tuần trăng mật cũng không đi.
Hôn lễ kết thúc, cậu liền trở lại chuẩn bị đi làm.
Mạnh Thư Dập cũng vậy.
Hai người không còn ngọt ngào tân hôn yến nhĩ, tất cả đều là sự nghiêm túc của vợ chồng già đối với cuộc sống.
Ngay cả việc dọn về ở chung, cũng là nước chảy thành sông tự nhiên.
Giống như hai người bạn tốt cùng chung sống dưới một mái nhà.
Bởi vậy khi Văn Khâu đến thăm, là Mạnh Thư Dập mở cửa.
Văn Khâu không kinh ngạc, Mạnh Thư Dập thì kinh ngạc: “Cậu tới làm gì?”
“Không phải tìm cậu.” Văn Khâu lười để ý Mạnh Thư Dập, nhấc chân liền vào cửa.
Niệm tình mặt mũi Lâu Duyệt, Mạnh Thư Dập không ngăn cản.
Nơi ở của Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập là do Mạnh gia và Lâu gia cùng góp vốn mua, cũng là bất động sản có ý nghĩa chân chính đầu tiên của Lâu Duyệt sau khi thành niên.
Văn Khâu là lần đầu tiên đến.
“Khâu ca?” Lâu Duyệt nhìn thấy Văn Khâu, cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Văn Khâu tỏ vẻ khá tự nhiên, trực tiếp ngồi vào quầy bar, hai tay xoa thái dương không nói một lời.
Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập đối diện nhau.
Đúng là buổi sáng trước khi đi làm, Mạnh Thư Dập vốn định uống xong cà phê liền đi làm.
Văn Khâu đến, hắn dứt khoát ngồi vào bên kia quầy bar, không đi nữa.
Lâu Duyệt còn có thể nghỉ ngơi hai ngày, liền phải trở về thu âm.
Cho nên gần đây cậu đều là sáng dậy pha cà phê, tiễn Mạnh Thư Dập đi làm, liền về phòng nghiên cứu nhạc phổ.
Lúc này thấy bộ dáng Văn Khâu, cậu cũng không cần về phòng nữa.
Rất nhanh, trước mặt Văn Khâu liền đặt một ly cà phê.
“Nói một chút đi, Khâu ca.” Lâu Duyệt rót cho Mạnh Thư Dập một ly cà phê, ba người cùng ngồi một bàn.
Cậu dẫn đầu nhấp một ngụm, nhắc đến đề tài: “Tôi thấy tin tức, Lữ Hoành Đạt vừa xuống máy bay, đã bị đưa đi điều tra.”
Văn Khâu cũng uống một ngụm cà phê, đắng đến mức nhíu mày.
“Giúp tôi thêm chút sữa bò.” Anh đẩy ly cho Lâu Duyệt.
“?” Lâu Duyệt: “Không phải anh thích Americano sao?”
Văn Khâu lại nhắm mắt xoa thái dương: “Quá đắng.”
Lâu Duyệt: “……”
Chuyện Lữ Hoành Đạt bị nhẹ nhàng lướt qua, Lâu Duyệt hiểu, Văn Khâu không phải vì chuyện này mà đến.
Đổi cho Văn Khâu một ly latte, Lâu Duyệt dứt khoát hỏi: “Khâu ca, anh có tâm sự gì? Nói một chút đi.”
Trong phòng sưởi ấm đầy đủ, Văn Khâu uống hai ngụm cà phê nóng, người cũng dường như sống lại.
Anh cởi áo khoác vắt lên ghế, nhàn nhạt nói: “Kỷ Liêu đã đi một tuần rồi.”
Lâu Duyệt vẻ mặt nghi hoặc: “Đi đâu?”
Văn Khâu không đáp.
Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập lại liếc nhau.
Lúc này Mạnh Thư Dập lên tiếng: “Cậu ấy phân hóa thất bại, không chịu nổi đả kích, bỏ nhà ra đi?”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hình viên đạn của Văn Khâu đã bay qua.
Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Lâu Duyệt, đầy vẻ không vui.
Lâu Duyệt buông tay, cười bất đắc dĩ: “Khâu ca, chúng tôi kết hôn rồi mà.”
Hơn nữa lúc trước họ rời đảo động tĩnh lớn như vậy, tình hình tiếp theo của Kỷ Liêu, khẳng định phải nói với Mạnh Thư Dập một tiếng chứ.
Văn Khâu không bày tỏ ý kiến, uống một ngụm cà phê, nói: “Không liên quan đến phân hóa.”
Hợp đồng của anh và Kỷ Liêu chưa nói với Lâu Duyệt, bởi vậy hiện tại cũng không tiện giải thích quan hệ của anh và Kỷ Liêu.
Nhưng trong lòng thực sự nghẹn muốn chết.
Lâu Duyệt là người bạn duy nhất của anh.
Anh lại tự mình buồn bã sắp phát điên.
Cho nên mới đến tìm Lâu Duyệt.
“Đã hiểu.” Lâu Duyệt nói: “Anh bị đá.”
“Phụt!” Mạnh Thư Dập suýt chút nữa phun cà phê ra.
Văn Khâu lại lần nữa mắt lộ ra hung quang.
Mạnh Thư Dập cũng không chịu yếu thế.
Lâu Duyệt vội vàng ngăn chặn ánh mắt giao nhau của hai người: “Được rồi, thu lại tin tức tố một chút, không được ra ngoài đánh nhau, đừng làm tôi sặc.”
Văn Khâu và Mạnh Thư Dập nếu không vì Lâu Duyệt, căn bản sẽ không ngồi chung một bàn.
Bởi vậy sau khi Lâu Duyệt nói xong, cũng lần lượt thu liễm.
Lâu Duyệt nâng ly nhìn về phía Văn Khâu.
Sự bắt đầu của Kỷ Liêu và Văn Khâu cậu không thể nào biết được.
Nhưng quan sát thời gian dài, Văn Khâu quả thật đã đầu tư rất nhiều.
Mặc dù Văn Khâu có lẽ tự mình không phát hiện.
“Cậu ấy vì sao đi vậy?” Lâu Duyệt hỏi.
Đây cũng là vấn đề làm Văn Khâu buồn khổ.
“Cậu ấy chỉ hám tiền.” Văn Khâu uống cà phê, nếm ra vị đắng chát của rượu.
Lời nói không cần nói hết, Lâu Duyệt và Mạnh Thư Dập đều hiểu.
Kỷ Liêu ở bên Văn Khâu là vì tiền.
Kinh nghiệm yêu đương của Lâu Duyệt bằng không, còn đang suy nghĩ làm thế nào an ủi Văn Khâu.
Mạnh Thư Dập lại đột nhiên mở lời: “Đổi một góc độ nghĩ. Cậu ấy chỉ hám tiền của cậu, thì vẫn là thích cậu mà.”
Lâu Duyệt: “……”
Đây cũng coi như là một ý nghĩ.
Cậu nhìn về phía Văn Khâu, sẵn sàng cho việc Văn Khâu phát hỏa.
Văn Khâu mặt không biểu tình suy nghĩ một chút, buông ly nói:
“Có lý.”
Mạnh Thư Dập nhìn về phía Lâu Duyệt, dùng ánh mắt biểu đạt “Vẫn là tôi hiểu”.
Lâu Duyệt dở khóc dở cười, ngược lại nói: “Kỷ Liêu đi thì đi đi, cậu ấy là Beta, bà nội anh sẽ không đồng ý đâu.”
“Beta không phải vấn đề.”
Lần này là Văn Khâu và Mạnh Thư Dập đồng thanh.
Quá mức đồng bộ dẫn đến cả hai đều kinh hãi, kinh ngạc nhìn nhau.
Lâu Duyệt cười trêu chọc.
“Anh xem, vấn đề không phải được giải quyết rồi sao.” Lâu Duyệt lắc ly: “Khâu ca, ly nữa không?”
Văn Khâu cũng bật cười, đứng dậy cầm lấy áo khoác: “Không được, còn có chuyện rất quan trọng phải làm.”