Đến nỗi suýt chút nữa từ bỏ việc mở lời.
Nhưng cậu cần thiết phải nói.
“Ngài trước hết nghe tôi nói xong đi.”
Văn Khâu thấy thần sắc Kỷ Liêu nghiêm túc, hắn cũng thu liễm ý cười: “Cậu nói.”
Kỷ Liêu hít sâu, nói: “Chuyện của Lâu Duyệt ngài đã biết rồi chứ? Trên mạng có một số người đang bịa đặt cậu ấy, bên Lâu Duyệt dường như đang điều tra, tôi…”
“Tra ra số điện thoại của cậu.” Văn Khâu không đợi Kỷ Liêu nói xong, liền nói thay Kỷ Liêu.
“À.” Kỷ Liêu cứng họng.
“Cậu đang nằm viện, liên quan gì đến cậu?” Văn Khâu nói, “Mạnh Thư Dập tìm cậu?”
Kỷ Liêu: “Không có không có không có.”
Đề tài đột nhiên chuyển sang vai chính Alpha, Kỷ Liêu cảm thấy vô cùng không ổn, vội vàng kéo đề tài trở lại:
“Tôi chỉ là muốn nói, tôi rất thích Lâu Duyệt, sẽ không làm tổn thương cậu ấy, ngài tin tưởng tôi không?”
Văn Khâu nhìn thẳng vào mắt Kỷ Liêu.
Chuyện đến nước này, anh không cảm thấy Kỷ Liêu hiện tại giống như trong trí nhớ.
Có lẽ là theo sự tiếp xúc và hiểu biết, anh biết người trước mắt tâm địa thiện lương.
“Phải, tôi tin cậu.” Văn Khâu không cần suy nghĩ mà trả lời.
Kỷ Liêu nhẹ nhàng thở ra.
Cậu móc ra một cái folder từ ba lô, trải ra trước mặt Văn Khâu.
“Văn tiên sinh,” cậu nói: “Tôi muốn hủy hợp đồng.”
Tài liệu này chính là phần mà Văn Khâu đã đưa cho cậu lúc trước, dặn cậu khi nào nghĩ kỹ thì ký tên.
Giờ phút này cậu đã ký tên mình.
“Cảm tạ ngài đã hỗ trợ và giúp đỡ tôi suốt thời gian qua, ngài là quý nhân lớn nhất, cũng có thể là duy nhất trong đời tôi.” Kỷ Liêu nói: “Tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích ngài, vĩnh viễn tưởng nhớ ngài.”
Văn Khâu: “……”
Đại khái là quá mức kinh ngạc, Văn Khâu trấn tĩnh một hồi lâu.
“Vì sao?” Anh không hiểu.
Kỷ Liêu đã lặp lại tưởng tượng qua cảnh tượng này, câu trả lời tuôn ra: “Ngài đã không cần tôi.”
“Là vì chuyện trên đảo?” Văn Khâu dường như không nghe thấy, hỏi ngược lại: “Xin lỗi, lúc đó tôi quả thật không đủ lý trí.
Nhưng tôi đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với cậu, tôi sẽ không nuốt lời.”
Kỷ Liêu cố gắng kéo khóe môi, lộ ra nụ cười: “Tôi không cần ngài chịu trách nhiệm, Văn tiên sinh.”
Đúng rồi, đây là vấn đề.
Nếu cậu vẫn là cậu ban đầu chỉ nghĩ tích cóp tiền, cậu sẽ vui vẻ nhận lời “chịu trách nhiệm” của Văn Khâu.
Nhưng cậu không phải.
Cậu cũng giống nguyên chủ, đã động lòng.
Cậu cũng giống nguyên chủ, không thể chấp nhận người mình thích không thích mình.
Ở lại bên cạnh Văn Khâu thì được gì chứ?
Chẳng qua là nhắc nhở mình si tâm vọng tưởng mà thôi.
Cậu không cần như vậy.
Cậu muốn tự do.
“Rất vui vì có thể ở bên ngài bầu bạn ngài vượt qua kỳ dễ cảm.” Kỷ Liêu tình ý chân thành nói: “Nhưng tôi không thể, cũng không muốn lấy điều này để bám víu bên ngài.”
“Văn tiên sinh,” Kỷ Liêu sắp không giữ được nụ cười, vì thế nhanh chóng nói: “Chúc ngài về sau tiền đồ như gấm, thuận buồm xuôi gió. Tôi đi về trước thu dọn đồ đạc, tối nay liền dọn đi.”
Cậu căn bản không dám đối diện, nói xong liền đẩy ghế dựa đứng dậy nói: “Tạm biệt, Văn tiên sinh.”
Nói xong, cậu xoay người liền đi.
Có lẽ Văn Khâu sẽ rất tức giận.
Có lẽ sẽ phát hỏa.
Nhưng rời đi vẫn là lựa chọn tốt nhất của Kỷ Liêu.
Tranh thủ lúc Văn Khâu chưa phát hiện tâm ý của cậu.
________________________________________
Kỷ Liêu gọi một chiếc taxi công nghệ về biệt thự.
Vừa vào cửa, Văn Khâu cũng đã về.
Kỷ Liêu có chút sợ hãi, sợ Văn Khâu nổi trận lôi đình.
Trong dự đoán của cậu, đương nhiên là có thể hòa hợp mà tan, thuận lợi rời đi.
Nếu không được, cậu liền hy vọng Văn Khâu rủ lòng thương, đừng lấy lại tiền của cậu.
Hành lý trước khi ra cửa đã thu dọn thỏa đáng, Kỷ Liêu không vội vã lên lầu, mà là đứng ở phòng khách, hỏi Văn Khâu vừa vào cửa: “Văn tiên sinh còn có gì dặn dò không?”
Cậu ngửi thấy rồi.
Cái mùi hương chỉ Alpha mới có khi tức giận.
Kỷ Liêu nhịn không được rụt vai.
“Hiệp nghị hủy hợp đồng,” Văn Khâu giày da tây trang, xách theo tài liệu đặt lên bàn, bình tĩnh mở miệng:
“Khoản bồi thường cần bao nhiêu, cậu chưa điền.”
“Không cần bồi thường!” Kỷ Liêu nhanh chóng nói: “Ngài đã cho đủ nhiều, tôi không cần ngài lại tiêu pha.”
Văn Khâu gật gật đầu.
Cởi áo khoác ném lên ghế sô pha.
Kéo cà vạt ra, cũng ném xuống đất.
“Cho nên,” hắn âm u nhìn về phía Kỷ Liêu, gằn từng chữ nói: “Từ lúc bắt đầu, cậu chính là vì tiền.”
Tin tức tố Alpha không có tác dụng với Beta.
Nhưng cảm giác áp bách của Văn Khâu lại không hề kém mà truyền đến Kỷ Liêu.
Kỷ Liêu suýt chút nữa quỳ xuống.
“Còn vì mị lực cá nhân của ngài!” Cậu xoay chuyển đại não cực nhanh: “Tôi nào gặp qua Alpha rực rỡ lóa mắt như ngài, có thể gặp được ngài, quả thực là phúc phận tam sinh hữu hạnh của tôi, duyên phận nằm mơ cũng cầu không được, tôi tự nhiên muốn thường xuyên bầu bạn bên ngài.”
Văn Khâu: “Vậy sao hiện tại cậu lại phải đi.”
“……”
Kỷ Liêu khẳng định không thể nói thật.
Cậu cứng da đầu nói: “Ngài cần tôi, tôi mới có cơ hội nhận thức ngài. Nhưng ở bên ngài càng lâu, tôi cũng càng nhận thức được sự không đủ của mình. Thay vì làm ngài tiếp tục gánh vác cái gánh nặng là tôi, không bằng tôi chủ động rời đi, trở về quỹ đạo vốn nên thuộc về tôi.”
Giọng nói rơi xuống, Văn Khâu không lên tiếng, chỉ là rũ mắt tiếp tục chăm chú nhìn cậu.
Da đầu Kỷ Liêu tê dại.
Sau một lúc lâu, Văn Khâu cười nhạo ra tiếng:
“A, toàn là lời nói dối.”
Kỷ Liêu: “……”
“Đi đi.” Văn Khâu rốt cuộc nói: “Mang hết đồ đạc của cậu đi.”
“Cảm ơn Văn tiên sinh.” Kỷ Liêu như trút được gánh nặng, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Một số vật phẩm quý giá tôi không cầm, xe cũng trả lại cho ngài…”
“Không cần.” Văn Khâu nói năng có khí phách, nói xong liền không hề nhìn Kỷ Liêu, xoay người lên lầu.
“Đồ vật liên quan đến cậu đều mang đi, xe cũng lái đi. Đã tặng cho cậu là của cậu.”
“Đi thôi.” Văn Khâu đóng lại cửa thư phòng.
Kỷ Liêu nhìn theo bóng dáng Văn Khâu, cho đến khi không còn thấy nữa.
Theo sau cậu cũng chậm rãi lên lầu, về phòng lấy hành lý.
“Tạm biệt.”
Cậu tự nói trong lòng.