RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 47

Buổi biểu diễn được ấn định một tháng sau.

Một tháng này, Kỷ Liêu trải qua êm đềm, sóng lặng.

Văn Khâu không đến thăm anh, cũng rất ít trả lời tin nhắn của anh, tựa như trước đây.

Ngày diễn ra buổi biểu diễn, Kỷ Liêu đã giúp người thì giúp tới cùng, tự mình lái xe đưa Trần Tử Lê đi.

Trần Tử Lê trang điểm nghiêm túc, lên xe, lại lấy ra nước hoa phun.

Kỷ Liêu vừa ngửi: “Đây là loại nước hoa giả mạo Omega đó à?”

Anh trước đây luôn ngửi thấy mùi này bên cạnh Trần Tử Lê.

“Đúng rồi.” Trần Tử Lê cất bình nước hoa, “Không thể dùng trong ký túc xá, Chu Vĩ hồn nhiên vô tư, tôi sợ hắn thật sự xem tôi là Omega.”

Kỷ Liêu: “……”

Thì ra là thế.

Sắp được gặp thần tượng, Trần Tử Lê kích động vô cùng, đếm đi đếm lại vật liệu tiếp ứng trong tay, vẫn không quên hỏi Kỷ Liêu: “Cậu thật sự không cần vào trong à?”

Số ghế trên vé là khu A.

Khu A đấy! Rất khó mua, cũng rất đắt!

Trần Tử Lê thụ sủng nhược kinh, đến nay không thể tin được.

Kỷ Liêu: “Tôi thật sự không đi.”

Anh một là không phải fan, hai là cũng đã gặp Lâu Duyệt rồi, cần gì phải đi xem náo nhiệt.

Trần Tử Lê vì thế thâm biểu tiếc nuối: “Vậy cậu sẽ không thấy được Lâu Duyệt nga! Chính cậu là chưa thấy qua hắn, mới không thích hắn, hắn thật sự siêu cấp tốt!”

Kỷ Liêu một bên nghe Trần Tử Lê giới thiệu nhiệt tình, một bên lái xe, không tiếp lời, chỉ cười nghe.

Lúc này, hội trường đã chật như nêm cối.

Mặc dù có cảnh sát giao thông chỉ huy, nhưng Kỷ Liêu tự nhận trình độ có hạn, cách mục đích địa còn một km, Kỷ Liêu thật sự không thể lái vào được.

Không đợi Kỷ Liêu mở miệng, Trần Tử Lê lập tức nói: “Đến đây là được rồi, tôi tự mình đi bộ qua!”

“Được.”

Kỷ Liêu quyết đoán mở khóa, để Trần Tử Lê xuống xe.

Xung quanh vừa là người, vừa là xe, chật chội quá sức.

Nhưng Trần Tử Lê vừa xuống xe liền gặp được bạn đi cùng, vui mừng mà kề vai sát cánh.

Kỷ Liêu thấy thế, hạ cửa sổ xe kêu: “Trần tiểu Lê! Chú ý an toàn nha!”

Trần Tử Lê quay đầu lại, tạo hình trái tim lớn: “Kỷ tiểu Liêu, cảm ơn cậu!”

Phỏng chừng bạn đồng hành cũng rất quen thuộc, khi Trần Tử Lê làm động tác, người bạn bên cạnh cũng quay đầu lại tạo hình trái tim với Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu dở khóc dở cười, xua xua tay, nâng cửa sổ xe lên.

Với tình hình giao thông này, kỹ thuật lái xe của Kỷ Liêu được tăng lên đáng kể.

Đi đầu là không thể đi đầu, anh chỉ có thể lái về phía trước.

Nhưng anh cũng không đi quá xa.

Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, anh lại lái vòng về hội trường.

Không vì lý do gì khác, bởi vì Văn Khâu cũng tới.

________________________________________

Thông thường Lâu Duyệt tổ chức concert, mặc dù cấp vé cho Văn Khâu, Văn Khâu thường không vào từ cửa chính, mà là cùng nhân viên đoàn đội Lâu Duyệt đi hậu trường.

Hắn càng thích xem Lâu Duyệt từ góc độ người khác không biết.

Nhưng lần này, hắn chọn hòa vào số đông.

Vé Lâu Duyệt cho hắn là vé liền số, Lâu Duyệt bên kia có Mạnh Thư Dập chăm sóc, hắn không bằng đến xem Kỷ Liêu.

Hội trường người chen người, đừng nói gì đến VIP hay không VIP, mọi người đều là đến đu idol, ai so với ai khác cao quý hơn?

Vì thế, lối đi VIP cũng chỉ là được vào sớm hơn một chút mà thôi, cần xếp hàng vẫn phải xếp hàng.

Văn Khâu chịu đựng mùi pheromone hỗn loạn sặc người, khó khăn lắm vào được sân, đi vào vị trí của mình.

Đợi một lát, bên cạnh lại tới một gương mặt lạ.

Trần Tử Lê biết mình ngồi hàng trước, nhưng không ngờ mình lại gần như vậy ——

Trước mắt chính là sân khấu đấy!!!

Hiện trường đông người, Trần Tử Lê đang hưng phấn, cũng không chú ý đến ánh mắt không thân thiện bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gửi lời mời video cho Kỷ Liêu.

Đồng thời kết nối, Trần Tử Lê liền kích động nói: “Kỷ Liêu! Vị trí này quá tuyệt!! Tao yêu mày muốn chết!!!”

Màn hình quay xung quanh một vòng, lướt qua khuôn mặt Văn Khâu.

Kỷ Liêu đỗ xe lòng vòng quanh bãi đậu xe hội trường, cuối cùng mới tìm được một chỗ trống ven đường, vừa dừng lại, liền nhận được video của Trần Tử Lê.

Đang nhìn màn hình cười, bất thình lình thấy khuôn mặt Văn Khâu.

Kinh hãi!

Nhưng màn hình quay nhanh, anh cũng không thấy rõ.

Đành phải ôm tâm lý may mắn, thử hỏi: “Lê, người bên cạnh cậu cũng là fan à?”

Trần Tử Lê liếc mắt một cái sang bên cạnh, bất ngờ bốn mắt nhìn nhau với đối phương.

“Chắc là vậy……”

Cậu vốn dĩ muốn nói “Chắc chắn là vậy”, không phải fan thì đến xem concert làm gì.

Nhưng ánh mắt đối phương tại sao lại đáng sợ như thế?

Rõ ràng một khuôn mặt soái khí như vậy.

Kỷ Liêu lại hỏi: “Có đeo kính không?”

“Có.” Trần Tử Lê hạ thấp âm lượng, “Cậu sẽ không quen biết đâu chứ?”

Kỷ Liêu không chờ hồi đáp, màn hình điện thoại đột nhiên hiển thị cuộc gọi đến.

Người gọi: Văn Khâu.

Căng da đầu bắt điện thoại, Kỷ Liêu còn chưa nói lời nào, liền nghe Văn Khâu nói: “Ở đâu?”

________________________________________

Kỷ Liêu cũng không biết vì sao lại chột dạ, giống như làm sai chuyện vậy, gửi định vị cho Văn Khâu, liền bắt đầu bồn chồn chờ đợi.

Thiết bị âm thanh hội trường không tệ, ở vị trí Kỷ Liêu cũng có thể nghe được âm thanh.

Đúng lúc Lâu Duyệt hát ra nốt nhạc đầu tiên, cửa xe của anh bị Văn Khâu kéo ra.

“Văn tiên sinh!” Kỷ Liêu lòng chùng xuống, gượng cười chào hỏi.

Văn Khâu không nói hai lời lên ghế phụ.

Vừa ngồi ổn, liền nhăn mày lại.

Một luồng mùi pheromone Omega, vừa rồi ở hội trường mới ngửi qua.

“Cái xe tôi tặng cho cậu, cậu lại chở người khác?”

Văn Tổng rất khó chịu, mở miệng liền hạch tội.

Kỷ Liêu: ?

Tặng tôi rồi là của tôi, tôi chở ai ngài còn quản?

Trong lòng nghĩ như vậy, Kỷ Liêu vẫn tính tình tốt mà giải thích: “Bạn cùng phòng đến xem concert, tôi vừa lúc cũng muốn lại đây, thuận tiện liền chở cậu ấy tới.”

“Thuận tiện?” Văn Khâu càng khó chịu: “Cậu còn thuận tiện ngừng ở đây đón hắn?”

“Ách…… Không phải.” Kỷ Liêu nhanh chóng hạ mình: “Tôi là nghĩ đến chờ ngài, concert của Lâu tiên sinh, ngài nhất định sẽ đến.”

Văn Khâu lại rũ mắt nhìn qua, lạnh lùng châm chọc: “Cậu đi vào liền thấy tôi, không cần ở chỗ này chờ.”

Kỷ Liêu khóc không ra nước mắt: “Tôi cũng không biết ngài sẽ đi thính phòng nha, nếu biết ngài cho tôi là hai vé liền nhau, đánh c.h.ế.t tôi cũng sẽ không cho người khác!”

Văn Khâu quay lại tầm mắt, nhìn ra ngoài xe.

Giờ khắc này, hắn cũng không rõ, một chút việc nhỏ như vậy, hắn vì sao lại sinh khí.

Hắn mở hết cửa sổ xe ra, cũng không thấy dễ chịu chút nào.

Sau một lúc lâu, mới nói một câu:

“Cậu cùng bạn cùng phòng ở chung không tệ.”

Một câu đơn giản, Kỷ Liêu lập tức nghe ra âm dương quái khí.

Nhưng vấn đề là, Văn Khâu đang tức giận cái gì.

Trách anh đem vé cho Trần Tử Lê?

Anh đã giải thích, lại không biết Văn Khâu cũng đi nha!

Với quan hệ của Văn Khâu và Lâu Duyệt, Văn Khâu làm sao cũng không nên ngồi thính phòng nha.

Khoan đã!

Trong chớp nhoáng, Kỷ Liêu nghĩ đến một khả năng.

Chẳng lẽ Văn Khâu là muốn cùng anh cùng nhau xem?

Kỷ Liêu cảm thấy vớ vẩn, nhưng lại hợp lý một cách khó hiểu.

Kỷ Liêu trong lòng “Phần phật” bay ra bướm, cánh kích động nhịp tim, anh thật cẩn thận mà xin lỗi:

“Thực xin lỗi Văn tiên sinh, lần này là tôi sai rồi. Đều do tôi không có trước tiên hỏi một chút vị trí của ngài, bỏ lỡ cơ hội ngồi cùng ngài, quả thực giống bỏ lỡ một trăm triệu, tôi khó chịu cực kỳ.”

Anh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Văn Khâu, thậm chí có một tia chờ mong.

Nhưng Văn Khâu chỉ là mặt mày giãn ra, nhìn không ra nửa phần vui vẻ hay không vui.

Tiếp đó là sự im lặng.

Tiếng ca Lâu Duyệt xa xa truyền đến, chỉ hát hai bài, Lâu Duyệt sẽ đi hậu trường đổi trang phục.

Trong im lặng, điện thoại Văn Khâu vang lên.

Lâu Duyệt trăm công nghìn việc, cư nhiên gửi cho hắn một tin nhắn thoại.

“Khâu ca, anh đến rồi sao?”

Giữa các bài hát, Lâu Duyệt cần đổi trang phục, trang điểm bổ sung, thời gian rất gấp. Trước đây lúc này, Văn Khâu đều ở bên cạnh bầu bạn.

Lần này lại không có.

Trên sân khấu, vị trí gần như vậy, Lâu Duyệt cũng không nhìn thấy Văn Khâu.

“Tôi hiện tại qua đó.” Văn Khâu hồi đáp.

Hắn còn việc phải làm.

Nói xong, hắn liền mở cửa xuống xe.

Kỷ Liêu còn ngồi tại chỗ chờ đợi phản hồi của Văn Khâu.

Có thể thấy Văn Khâu chỉ đứng ngoài xe, đưa ánh mắt nghi hoặc tới.

“Còn không đi?” Văn Khâu không cho thấy có chấp nhận lời xin lỗi hay không, mà là hỏi ngược lại:

“Chờ bạn cùng phòng cậu à?”

“Không đợi không đợi.”

Kỷ Liêu nhanh nhẹn xuống xe.

 

 

back top