“Cáo buộc, mau cáo buộc!” Trần Tử Lê giận dữ nói.
Kỷ Liêu dùng điện thoại của mình mở bài đăng hot, xem từ trên xuống dưới, hóa ra không chỉ có bức ảnh anh vừa thấy, còn có xe Văn Khâu đỗ ven đường, và ảnh chụp anh bước lên xe.
Mặc dù không chụp được mặt Văn Khâu và anh, nhưng lúc đó trên đường có rất nhiều người, anh cũng thấy ánh mắt người qua đường hướng về Văn Khâu...
Chỉ cần có lòng, rất nhanh có thể tìm ra anh là ai.
“Tôi cũng cáo buộc.” Chu Vĩ nói, cũng cùng Trần Tử Lê thao tác.
Kỷ Liêu tự nhiên cũng cáo buộc.
Chỉ là mặc dù cáo buộc, bài viết vẫn còn.
Kỷ Liêu lần đầu tiên trải qua loại “chú ý” này.
Nếu là chính anh thì không sao, giống như bài đăng lần trước, mọi người bàn tán một chút, nhiệt độ cũng sẽ qua đi.
Hiện tại liên lụy đến Văn Khâu.
Vốn dĩ là anh mặt dày mày dạn lưu lại bên cạnh Văn Khâu, nếu để Văn Khâu phát hiện anh ở trường học “gây họa”, chán ghét anh thì làm sao?
Nghĩ đến đây, Kỷ Liêu gửi tin nhắn cho giáo viên cố vấn:
【 Cô giáo, bài viết này có cách nào xử lý không? Em cảm thấy có người đang nhằm vào em, cũng đang bôi đen trường học chúng ta. 】
Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, cầu cứu không mất mặt.
Gửi xong, anh lại chột dạ gửi tin nhắn cho Văn Khâu:
【 Văn tiên sinh, tôi đã đến ký túc xá, cảm ơn ngài vì quà hôm nay, so tim! 】
________________________________________
Văn Khâu không trả lời.
Sáng sớm hôm sau, bài viết cũng biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả các bài viết thảo luận khác cũng không còn.
Kỷ Liêu nhẹ nhàng thở ra.
Khi đi học, Kỷ Liêu có thể cảm nhận được ánh mắt người khác quan sát anh, nhưng chỉ cần anh không xấu hổ, liền không sợ gì cả.
Thậm chí còn có kinh hỉ ngoài ý muốn —— Đặng Dương Dương không dính anh.
Cái này cũng coi như là nhờ họa được phúc.
Còn về ánh mắt khác thường……
Kỷ Liêu không chút nào bận tâm.
Anh có ăn có uống có tiền tiêu, quản người khác nghĩ thế nào đâu.
Bên kia, Văn Khâu ở văn phòng bác sĩ lấy được báo cáo kiểm tra.
Bác sĩ Alpha mặc áo khoác trắng ngữ khí khẳng định: “Tuyến thể của ngài rất khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì, Văn tiên sinh yên tâm.”
Văn Khâu cũng cảm thấy mình rất khỏe mạnh, nhưng gần đây tổng cảm thấy pheromone không chịu khống chế, đơn giản kiểm tra một chút.
“Đã biết.”
Hắn không nói thêm gì, rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về công ty, Lâu Duyệt gọi điện thoại tới.
Văn Khâu bắt điện thoại, liền nghe Lâu Duyệt nói: “Khâu ca, vé điện tử concert em đã đăng ký cho anh xong rồi, anh nhớ đến nha.”
Từ khi Lâu Duyệt ra mắt, mỗi một lần concert, Văn Khâu mặc kệ lúc nào ở đâu, đều sẽ đúng giờ tham dự.
Cho nên Lâu Duyệt cũng thành thói quen, chỉ cần tổ chức concert, liền sẽ trước tiên cấp vé vào cửa cho Văn Khâu.
Văn Khâu nhớ rõ, đây là concert cuối cùng của Lâu Duyệt trước khi kết hôn, Lâu Duyệt sẽ tuyên bố ẩn lui tại concert.
Nghĩ đến tâm trạng Lâu Duyệt cũng không tốt.
Văn Khâu vốn dĩ tính toán không đi, nhưng há miệng, chưa nói ra lời.
Xét thấy nguy cơ khách sạn Mộng Lan lần trước, lúc này hắn tự mình đi một chuyến.
“Đã biết.” Hắn cũng trả lời Lâu Duyệt.
Lâu Duyệt lại không cúp điện thoại, tiếp tục nói: “Em đăng ký cho anh hai vé nha! Dẫn theo Kỷ Liêu, đừng để cậu ấy một mình ở nhà buồn chán.”
Văn Khâu: ?
Liên quan gì đến Kỷ Liêu?
________________________________________
Kỷ Liêu lo lắng đề phòng qua mấy ngày.
Trên diễn đàn trường học không còn xuất hiện bài viết thảo luận về anh.
Anh lúc này mới tính thả lỏng tâm trạng.
Tiếp theo Trần Tử Lê bắt đầu phát điên.
Một buổi sáng nọ không có tiết học, Kỷ Liêu còn trong chăn làm mộng đẹp, đồng hồ báo thức của Trần Tử Lê “Ầm ầm ầm” vang lên.
Trần Tử Lê cá chép lộn mình rời khỏi giường, Kỷ Liêu mơ hồ cảm giác giường đều đang rung chuyển.
Anh lật người còn muốn tiếp tục ngủ, bị Trần Tử Lê kéo góc chăn quát:
“Dậy dậy! Giúp tôi giành vé!!”
Kỷ Liêu mở to mắt, nhớ ra rồi.
Trần Tử Lê là fan trung thành của Lâu Duyệt, concert vừa mở bán vé, đương nhiên phải giành vé trước tiên.
Mà vé của Lâu Duyệt lại thật sự khó giành.
Cho nên cậu không chỉ tự mình giành, còn phải phát động người thân bạn bè giúp cậu giành ——
Cũng tức là Kỷ Liêu và Chu Vĩ cũng phải hỗ trợ.
“Không hiểu sao cậu một Beta lại thích một Omega à?”
Chu Vĩ vừa phàn nàn, vừa xuống giường mở máy tính: “Xin hỏi tôi có thể đi WC trước không?”
“Không được!” Trần Tử Lê quyết đoán nói: “Khoảnh khắc thử thách tình cảm đến rồi các huynh đệ!”
Chu Vĩ thở dài, khoác một chiếc áo thun.
Kỷ Liêu cũng đã mở máy tính chuẩn bị.
Cùng với điện thoại, ba người họ, ba máy tính, ba điện thoại di động, sáu thiết bị chờ đợi đếm ngược.
Giao diện tải lại hơi chậm, phỏng chừng người dùng rất nhiều.
Cũng may vẫn mở ra được.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rốt cuộc……
3, 2, 1!
Kỷ Liêu điên cuồng nhấp chuột, nào ngờ mạng vẫn bị kẹt, vòng tròn nhỏ quay nửa ngày, hiển thị mua vé thất bại.
Bên cạnh Trần Tử Lê cũng phát ra tiếng kêu rên:
“A a a! Cái máy tính tồi tệ gì thế!!! Các cậu thế nào?”
Kỷ Liêu tiếc nuối lắc đầu: “Không thành công.”
Chu Vĩ cũng nói: “Căn bản không thể làm mới ra.”
“Ô!” Trần Tử Lê ôm mặt ảo não.
Chu Vĩ vỗ vỗ vai cậu: “Anh mua bữa sáng cho mày đi.”
Kỷ Liêu còn đang suy nghĩ từ ngữ an ủi, Trần Tử Lê đã đột nhiên tỉnh lại: “Buổi chiều tiếp tục giành! Buổi chiều còn mở bán một đợt vé nữa!”
Kỷ Liêu: “……”
________________________________________
Liên tục giúp Trần Tử Lê giành vé mấy ngày, đều không giành được.
Trần Tử Lê dần dần suy sụp.
Kỷ Liêu rất muốn tìm Văn Khâu giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Không chỉ là quan hệ của họ không thích hợp, mà còn có cốt truyện tiếp theo sắp đến.
Trong nguyên tác viết, đây là concert cuối cùng của vai chính O trước khi kết hôn, cũng là vai chính O tự cho là lần cuối cùng đứng trên sân khấu.
Cho nên hắn biểu diễn vô cùng hết mình, cảm động vô số fan.
Vai ác A đau lòng vai chính O, vì thế giận cá c.h.é.m thớt vai chính A, hai người đánh nhau.
Hai Alpha giao chiến ắt có một thương tích, thương tích đương nhiên là của vai ác A.
Vai chính O ngăn cản, ít nhiều cũng thiên vị vai chính A hơn.
Dù sao gia tộc vai chính A hắn không thể đắc tội.
Điều này trong mắt vai ác A, chính là vai chính O che chở người ngoài.
Cho nên vai ác A rất bị tổn thương, một mình uống một trận rượu buồn, mang theo một bụng lệ khí về nhà.
Sau đó thế thân liền……
Kỷ Liêu tuy nhớ rõ cốt truyện, nhưng giờ này ngày này, đã không xác định cốt truyện có xảy ra hay không.
Tâm lý anh cũng đã xảy ra biến hóa, ban đầu cực lực muốn thúc đẩy cốt truyện, hiện tại học một thời gian, lại cảm thấy giai đoạn sinh hoạt hiện tại cũng không tệ.
Không bằng thuận theo tự nhiên?
Anh nghĩ như vậy.
Đại khái là quá mức thờ ơ, khi Văn Khâu phá lệ chủ động liên hệ anh, nói cho anh Lâu Duyệt để lại cho anh một tấm vé, phản ứng đầu tiên của anh, thế mà là Trần Tử Lê được cứu rồi!
Nhưng anh lý trí vẫn còn, vẫn cẩn thận dò hỏi:
【 Chỉ có một vé sao? 】
Anh cân nhắc, với quan hệ của Văn Khâu và Lâu Duyệt, hẳn là sẽ có vị trí nội bộ, sẽ không cùng mình giống nhau bằng vé vào cổng đi.
Văn Khâu rất nhanh trả lời:
【 Cậu còn muốn mấy vé? 】
Kỷ Liêu vui mừng ra mặt, thật thân hữu quả nhiên không ngồi chung với fan.
Anh trả lời Văn Khâu trước:
【 Một vé là đủ, hắc hắc. Cảm ơn Văn tiên sinh! 】
Gửi xong tin nhắn, anh vội vàng nói cho Trần Tử Lê:
“Đừng lo lắng, cậu có vé rồi!”