Văn Khâu đi lối đi nhân viên, dẫn Kỷ Liêu vào hậu trường.
Kỷ Liêu chưa từng xem qua concert, càng miễn bàn đi hậu trường.
Anh nhìn cái gì cũng mới mẻ, nhân viên qua lại và đạo cụ trưng bày đầy ắp đều làm anh không kịp nhìn.
Lâu Duyệt đã lần nữa lên đài, trợ lý đang sắp xếp vật phẩm, người đại diện đang gọi điện thoại.
Họ đều nhận ra Văn Khâu, thấy Văn Khâu, trợ lý lập tức chuẩn bị đồ uống và đồ ăn nhẹ; người đại diện thì cúp điện thoại, đi thẳng vào vấn đề tìm Văn Khâu than thở: “Văn tổng, không có cách nào giúp Lâu Duyệt kéo dài một chút sao?”
Gia tộc Mạnh gây áp lực, đoàn đội của họ căn bản không thể chống lại.
Nhưng để Lâu Duyệt lui khỏi giới giải trí, quá đáng tiếc.
Người đại diện vô cùng day dứt.
Văn Khâu đã trải qua một lần, vì thế bất động thanh sắc lắc đầu nói: “Không cần thiết.”
“Đây là sự nghiệp của Lâu Duyệt mà!” Người đại diện là một Beta, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này.
Phỏng chừng cũng là nóng nảy, nói chuyện với Văn Khâu cũng không kịp giữ khách khí: “Văn tổng, người khác không hiểu Lâu Duyệt, ngài nên hiểu chứ, ngài biết cậu ấy một đường đi tới không dễ dàng.”
Văn Khâu tự nhiên là biết, hắn xoa xoa giữa trán, hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là tạm thời rời đi, cậu ấy còn sẽ trở lại.”
“Có ý gì?” Ánh mắt người đại diện sáng lên, vội vàng truy vấn: “Lâu Duyệt có nói gì với ngài không? Chuyện còn có cơ hội chuyển biến?”
Văn Khâu nên nói đều đã nói xong, đối mặt với sự truy vấn của người đại diện, giữ im lặng.
Người đại diện cũng hiểu được nhìn sắc mặt mà đoán ý, hiểu Văn Khâu không nói, cũng đơn giản ngậm miệng lại.
Trợ lý cũng rót cho Kỷ Liêu một cốc nước, Kỷ Liêu bưng ly, yên lặng nghe bên cạnh. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người đại diện, chỉ có thể an ủi trong lòng.
Nhưng người đại diện đảo mắt nhìn thấy Kỷ Liêu, rõ ràng sững sờ.
Người đại diện vừa mở miệng, Văn Khâu tựa như mọc mắt sau lưng, đột nhiên mở lời: “Hắn là bạn tôi dẫn đến, không phải người trong giới.”
Người đại diện: “……”
Kỷ Liêu nhìn người đại diện giống như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ lắc đầu, ngược lại đi làm việc.
________________________________________
Buổi biểu diễn hai tiếng đồng hồ, cứ mỗi hai bài hát Lâu Duyệt xuống đài đổi trang phục một lần.
Điều này đối với ca sĩ và nhân viên hậu trường đều là một thử thách.
Mỗi người đều rất bận.
Trừ Văn Khâu và Kỷ Liêu.
Hai người họ ở phòng nghỉ, không nhìn thấy biểu diễn ở tiền đài, nhưng có thể nghe rõ tiếng ca.
Lâu Duyệt không có thời gian về phòng nghỉ, cho nên Kỷ Liêu cũng vẫn luôn chưa thấy Lâu Duyệt.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Văn Khâu dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói lời nào.
Kỷ Liêu cho rằng hắn đang đắm chìm trong tiếng ca, vì thế anh cũng không nói lời nào, im re chơi điện thoại.
Thẳng đến khi tiền đài xuất hiện tiếng nức nở.
Là Lâu Duyệt tuyên bố lui khỏi giới giải trí, fans tập thể khóc rống.
Cửa phòng nghỉ cũng đồng thời truyền đến tiếng vang.
Văn Khâu mở to mắt.
“Mạnh tiên sinh chờ ở đây đi, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lâu Duyệt sẽ đến nơi này……”
Giọng người đại diện theo cánh cửa mở bay vào trong phòng, thân ảnh Mạnh Thư Dập cũng theo đó bước vào.
Văn Khâu và Mạnh Thư Dập bốn mắt nhìn nhau, người đại diện vấp lời bổ sung một câu:
“Văn tổng cũng ở đây.”
Hai Alpha oan gia ngõ hẹp, chẳng sợ không ai nói chuyện, khí áp cũng đột nhiên hạ thấp.
Người đại diện thì phản ứng nhanh, để lại một câu: “Tôi đi bận đây.”
Liền chạy mất.
Kỷ Liêu bị không khí giương cung bạt kiếm này lây nhiễm, không dám thở mạnh, chỉ có thể nhìn Văn Khâu, rồi lại nhìn Mạnh Thư Dập, trong lòng tính toán lát nữa đánh nhau thì anh giúp ai.
Khoan đã, đánh nhau?
Trong chớp nhoáng, Kỷ Liêu phát hiện, này còn không phải là cốt truyện nguyên tác sao!!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đi vào cốt truyện, cảm xúc lo lắng giảm bớt, độ hưng phấn tăng cao.
Gia!
Kỷ Liêu thậm chí muốn nói gì đó để thúc đẩy họ nhanh lên đánh.
Nhưng an tĩnh nửa ngày, Mạnh Thư Dập chỉ nói câu: “Ngươi đến rồi.”
Văn Khâu thì không nghĩ tới.
Anh đứng dậy gom lại áo khoác, bình tĩnh nói: “Lâu Duyệt rất thích ca hát.”
Mạnh Thư Dập vẻ mặt lạnh nhạt.
Văn Khâu cũng mặc kệ, tiếp tục nói: “Sân khấu là sinh mệnh của cậu ấy. Chẳng sợ cậu ấy cùng cậu kết hôn, cậu cũng không thể cướp đoạt quyền lợi sống của cậu ấy.”
Anh đã từng đau lòng vô cùng mà kêu lên những lời này, hận cực kỳ Mạnh Thư Dập, bất kỳ phản ứng nào của Mạnh Thư Dập đối với anh ta đều là khiêu khích.
Hiện tại đã biết kết cục, ngược lại có thể tiếp thu sự lãnh đạm của Mạnh Thư Dập.
Hắn không xác định lời hắn nói có ảnh hưởng tích cực đến tình cảnh sau này của Lâu Duyệt hay không, hắn cũng vẫn thập phần chán ghét Mạnh Thư Dập.
Nhưng hắn vẫn hy vọng Lâu Duyệt được tốt.
Cho nên hắn tới, nói những lời hắn đã từng nói.
Chỉ là nói xong, hắn nhìn về phía Kỷ Liêu.
Kỷ Liêu còn đang nôn nóng chờ đợi hai người đánh nhau, lại bỗng chốc nhận được ánh mắt của Văn Khâu.
“?”
Trong lúc mơ hồ, Văn Khâu đơn giản nói: “Đi thôi.”
“…… Nga.”
Kỷ Liêu lại đi nhìn Mạnh Thư Dập.
Người đàn ông cao lớn vẫn là sắc mặt bệnh trạng, Kỷ Liêu tổng cảm thấy có chút đáng sợ, cho nên cố gắng tránh xa Mạnh Thư Dập, lướt ra ngoài qua cửa bên cạnh.
“Văn tiên sinh,” anh đuổi theo bước chân Văn Khâu, “Chúng ta không đợi buổi biểu diễn kết thúc à?”
“Không đợi.”
Bước chân Văn Khâu không ngừng, hắn vốn dĩ đã không định chờ.
Không làm khó Lâu Duyệt, cũng là lời chúc phúc của hắn.
Hai người đi thông suốt, rất nhanh liền rời khỏi hội trường.
Dọc đường đi, Kỷ Liêu đi theo Văn Khâu, Văn Khâu không nói lời nào, anh cũng thành thành thật thật ngậm miệng.
Tới bên ngoài, gió lạnh ban đêm thổi vào mặt, Kỷ Liêu ý thức được cốt truyện hình như lại muốn trật khỏi quỹ đạo.
Không biết dũng khí từ đâu ra, anh há mồm liền nói: “Văn tiên sinh, muốn uống rượu không?”
Văn Khâu đang hưởng thụ sự bình tĩnh tâm như nước lặng khác biệt so với kiếp trước.
Đối với đề nghị của Kỷ Liêu, chỉ “Uhm?” một tiếng.
Không nghe rõ lắm.
Kỷ Liêu rất nỗ lực giải thích:
“Ngài giống như tâm trạng không tốt. Uống chút rượu, có lẽ có thể tốt hơn. Một say giải ngàn sầu mà, ha ha!”
Uống rượu……
Văn Khâu thật sự suy nghĩ.
Cũng không phải không được.
Gần đây sống thuận lợi, cũng không còn bận tâm Lâu Duyệt nữa, quả thực không có việc gì thân nhẹ nhàng.
Chúc mừng một chút.
“Được.”
Văn Khâu cũng không phủ nhận chủ đề tâm trạng của mình, thuận thế nói: “Uống rượu thì được, cậu làm đồ nhắm rượu.”
“Về biệt thự?” Kỷ Liêu tức khắc cười rạng rỡ: “Được nha được nha!”
________________________________________
Buổi biểu diễn còn đang tiếp tục, Kỷ Liêu và Văn Khâu lại từng người lái xe, chạy về phía cùng một địa điểm.
Trước khi lên đường, Văn Khâu còn cố ý dặn dò, mở cửa sổ xe ra, tán đi mùi Omega trong xe.
Hắn không thích.
Kỷ Liêu bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo.
Gió đêm cuối thu lạnh, lái xe thổi vào càng lạnh.
Chờ đến biệt thự, Kỷ Liêu cảm giác toàn bộ đầu mình đều lạnh lẽo.
Nhưng Văn Khâu còn cố ý đến ngửi ngửi, xác định trên xe không có mùi.
“Tôi đi nấu ăn.” Kỷ Liêu rốt cuộc có thể đóng cửa sổ xe, vào phòng.
Trong phòng không dính một hạt bụi, Kỷ Liêu vừa nhìn liền đoán được, Văn Khâu cũng đã lâu không trở lại.
Vào phòng bếp mở tủ lạnh, hoa quả, đồ uống, rau củ ngăn nắp, cũng biểu hiện sự cô tịch không người sủng hạnh.
“Tôi đến rồi.” Kỷ Liêu nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, lấy ra thịt, trứng, hoa quả, rau củ.
Văn Khâu vào cửa liền lên lầu trước.
Chờ hắn thay một bộ quần áo xuống lầu, Kỷ Liêu đã rửa sạch hoa quả, còn tỉ mỉ làm một món thịt nguội, bày trên bàn.
“Văn tiên sinh ngài ăn trước chút hoa quả.” Kỷ Liêu vừa thái rau vừa nói: “Đồ ăn rất nhanh sẽ xong.”
Mặc kệ thế nào, cốt truyện này cũng coi như đi xuống rồi.
Chỉ cần đợi lát nữa vai ác uống xong rượu, liền sẽ “thú tính quá độ”.
Trái tim Kỷ Liêu đập thình thịch, để che giấu căng thẳng, anh càng thái rau nhanh hơn.
Hoàn toàn không chú ý tới, Văn Khâu đang ăn dưa hấu, nhìn anh.