Cổng trường ồn ào nhốn nháo, là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong ngày.
Đèn đêm lộng lẫy, các cửa hàng sát đường làm ăn phát đạt.
Văn Khâu chỉ tìm được một chỗ đậu xe ven đường, dừng lại.
Kỷ Liêu chạy như bay ra cổng trường, mệt đến thở hổn hển.
Cách một con phố, anh thấy Văn Khâu đứng bên cạnh xe, đang gọi điện thoại.
Dáng người Văn Khâu đĩnh bạt, mặc áo sơ mi đen và quần tây, như vừa từ công ty ra.
Làn da trắng lạnh dưới ánh đèn chiếu rọi, giống như mạ một lớp kim mỏng, đẹp đến mức như không cùng một tầng với môi trường xung quanh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Kỷ Liêu, Văn Khâu nhìn lại.
Kỷ Liêu thẳng eo, hít sâu trộm điều chỉnh nhịp tim, mới cười rạng rỡ băng qua đường.
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Khâu cũng suýt chút nữa nhếch khóe môi.
Nhưng tâm trạng nhẹ nhàng không duy trì được một phút, Kỷ Liêu liền đến trước mặt Văn Khâu:
“Văn tiên sinh, ngài sao lại đến?”
Văn Khâu nhịn không được nhíu mày.
Mùi hương trên người Kỷ Liêu —— các loại pheromone hỗn tạp, có Omega, có Alpha, đều đang cực lực phát ra mị lực.
Khó ngửi c.h.ế.t đi được.
Văn Khâu bộc lộ sự không vui ra ngoài, Kỷ Liêu lập tức đoán được nguyên nhân, lui về phía sau một bước.
Văn Khâu lại càng không vui.
“Thủ tục sang tên bất động sản đã làm xong.” Hắn mở cửa xe, lấy ra sổ hồng căn hộ, đưa cho Kỷ Liêu.
“Cảm ơn Văn tiên sinh!” Kỷ Liêu lại tiến lên một bước.
Văn Khâu gật đầu.
Hắn cũng không có vẻ chán ghét Kỷ Liêu đến gần.
Nhưng mùi hương pheromone kia lại thật sự gay mũi.
Kỷ Liêu dựa vào ánh đèn cửa hàng bên cạnh lật xem sổ hồng, Văn Khâu thì rũ mắt đánh giá Kỷ Liêu.
Nhập học không lâu, Kỷ Liêu liền cắt tóc. Tóc ngắn càng làm nổi bật ngũ quan Kỷ Liêu, cũng làm biểu cảm mặt mày hớn hở của Kỷ Liêu càng thêm sinh động tươi mới.
“Trường học còn thích ứng không?” Văn Khâu chủ động hỏi.
“Rất tốt, bạn cùng phòng đối với tôi rất tốt.” Kỷ Liêu trả lời: “Hơn nữa có một bạn cùng phòng thế mà là người môi giới trước đây giúp tôi mua nhà, ngài nói có trùng hợp không? Ha ha!……”
Văn Khâu:……
Vui đến quên cả trời đất như vậy, còn có rảnh gửi tin nhắn cho tôi?
Hoàn toàn không hiểu vì sao tâm trạng lúc này lại phức tạp đến thế, Văn Khâu mở cửa xe ra lệnh: “Lên xe.”
Kỷ Liêu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời lên xe.
“Chúng ta đi đâu nha?” Anh ánh mắt đuổi theo bóng dáng Văn Khâu, chờ Văn Khâu ngồi vào trong xe, liền cẩn thận hỏi.
Văn Khâu mở tất cả cửa sổ xe, khởi động xe, mới trả lời Kỷ Liêu:
“Ăn cơm.”
________________________________________
Văn Khâu thật sự dẫn Kỷ Liêu đi ăn cơm.
Chẳng qua trước khi ăn cơm, dẫn anh đi mua một bộ quần áo mới để thay.
Kỷ Liêu đã ăn một bữa, nhưng để đi cùng Văn Khâu, chính là lại ăn một bữa.
Ăn uống xong, Văn Khâu lại lần nữa dẫn anh đi mua sắm.
Kỷ Liêu không có gì muốn mua, nhưng Văn Khâu rất có hứng thú.
Cuối cùng xách đầy hai tay mấy cái túi đóng gói, mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếp theo chính là đưa Kỷ Liêu về trường học.
“Sinh hoạt phí đủ dùng không?”
Trên đường về, Văn Khâu hỏi Kỷ Liêu.
Mùi pheromone trên người Kỷ Liêu lại trở nên sạch sẽ, hắn rất hài lòng.
“Đủ đủ, không có gì chỗ tiêu tiền.”
Kỷ Liêu nghĩ, gần đây Văn Khâu nhất định rất bận. Trong trăm công nghìn việc, đến tìm mình.
Vậy chắc chắn không phải vì “tưởng niệm”, khả năng lớn, là để giảm áp lực.
Vậy anh phải làm tốt công việc của mình.
“Nếu lần tới Văn tiên sinh cần tôi, gửi cho tôi một cái địa chỉ, tôi ngồi hỏa tiễn đi gặp ngài, không cần phiền phức ngài đến đây.”
Kỷ Liêu nói thật tình thật lòng, chỉ thiếu nước quỳ lạy Văn Khâu một cái.
Văn Khâu lại phản ứng bình thường, không có biểu cảm biến hóa.
Kỷ Liêu nghiêng đầu nhìn Văn Khâu, ánh đèn liên tục xẹt qua trên mặt Văn Khâu, sáng tối biến hóa, làm đường cong sườn mặt kia càng thêm tinh mỹ tuyệt luân.
Kỷ Liêu nhìn chằm chằm hơi lâu, không tự chủ được mà tán thưởng:
“Văn tiên sinh, khắp khuôn viên trường, cũng chưa gặp qua một người nào đẹp như ngài.”
Nói rồi, anh hít hít mũi: “Nước hoa hôm nay của ngài cũng thơm quá.”
Văn Khâu:……
Không phải nói Beta không ngửi được pheromone sao?
Khó khăn lắm mới xua tan mùi pheromone lộn xộn trên người Kỷ Liêu, còn chưa ấm áp được bao lâu, Văn Khâu lần nữa mở bốn cửa sổ xe.
Gió lạnh nháy mắt rót vào.
Kỷ Liêu: ??
Nói sai câu nào rồi?
________________________________________
Đưa Kỷ Liêu đến cổng trường, Văn Khâu liền lái xe đi, chỉ còn Kỷ Liêu xách đầy tay túi đóng gói.
Lúc đi anh không lái xe, vì ký túc xá không xa cổng trường, lái xe quá thu hút sự chú ý, không bằng không lái.
Kết quả lúc này anh đi bộ trở về, vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt.
Trần Tử Lê thấy Kỷ Liêu trở về, còn mua nhiều đồ như vậy, chấn động: “Kỷ Liêu, cậu đi cướp bóc à?!”
Kỷ Liêu để tất cả túi lên bàn, Chu Vĩ tiến lên lật lật, đại kinh tiểu quái: “Tiểu gia hỏa, người có tiền a Kỷ Liêu đồng học!”
Những nhãn hiệu kia hắn vẫn nhận ra một ít!
Kỷ Liêu không thể giải thích quan hệ của anh và Văn Khâu, chỉ có thể bịa đặt lung tung: “Người nhà tôi đột nhiên đến thăm tôi.”
Anh nói cũng không tính sai.
Đối với anh mà nói, Văn Khâu còn không phải là tồn tại như người nhà sao.
Ký túc xá tổng cộng chỉ bàn tay lớn, Kỷ Liêu lập tức phát hiện Đặng Dương Dương không có ở.
Nhưng anh vẫn hỏi: “Đặng Dương Dương đi rồi?”
“Đúng rồi,” Chu Vĩ nói, “Cậu vừa đi, hắn liền đi. Kỳ quái thật, hắn làm gì cứ đuổi theo cậu? Chẳng lẽ là vì cậu……?”
Hắn lóng ngóng chỉ Kỷ Liêu.
Sau đó lắc đầu: “Không thể so được không thể so được, tất cả Alpha học viện tôi đều không có thực lực này.”
BO luyến (Beta Omega) tuy không thường thấy, nhưng nếu một phương diện nào đó đặc biệt nổi trội, thật cũng không phải không có khả năng.
“Đừng có não bổ nữa.” Kỷ Liêu rót cho mình một cốc nước, tiện đà hỏi riêng Trần Tử Lê: “Thuốc tiêu hóa của cậu cho tôi hai viên.”
“Ăn nhiều hả?” Trần Tử Lê vừa tìm kiếm hộp thuốc, vừa nói: “Chu Vĩ nói không sai, nếu cậu không có ý tứ với Đặng Dương Dương, vậy cậu nói rõ với hắn đi, đừng để lúc đó kéo thêm Alpha khác tới.”
“Biết rồi!” Kỷ Liêu chỉ có thể qua loa như vậy, hơn nữa lấy điện thoại ra, nhắn riêng cho Trần Tử Lê:
【 Chuyện cậu làm môi giới, Chu Vĩ biết không? 】
Lúc nhập học, Trần Tử Lê kéo anh nói nhỏ, hiển nhiên là không muốn tuyên dương việc riêng.
Trần Tử Lê cũng quả thật hồi đáp riêng anh:
【 Không biết. Sao vậy? 】
Kỷ Liêu:
【 Tôi có một căn hộ muốn bán. 】
Lúc đi về, anh đã nghĩ kỹ rồi.
Căn hộ nhỏ này của bà ngoại nguyên chủ, tuy là để lại cho nguyên chủ.
Nhưng hiện tại nguyên chủ không còn, anh là nguyên chủ, chỉ có thể danh không chính ngôn không thuận mà kế thừa.
Trải qua xung đột lần trước, anh cũng phát hiện, quan hệ nguyên chủ cùng thân thích hẳn là rất căng.
Nguyên chủ tuy không tính là người tốt, nhưng những thân thích kia đem áp lực chăm sóc người già và tiền thuốc men khổng lồ toàn bộ ném cho nguyên chủ vẫn là sinh viên, không lấy được di sản cũng là đáng đời.
Mặc dù Văn Khâu giúp anh tạm thời giải quyết vấn đề, nhưng khó bảo đảm tương lai họ sẽ không lại gây rối.
Cách duy nhất, chính là nhanh chóng bán căn hộ, anh cũng dễ dàng kết thúc với những thân thích này.
【 Không thành vấn đề nha. 】
Trần Tử Lê hồi đáp.
Kỷ Liêu hài lòng cất điện thoại, bắt đầu thu dọn đống túi mua hàng kia.
Mỗi cái đều là tâm ý của Văn Khâu, anh phải thu cất cẩn thận.
Đang thu dọn, thợ buôn chuyện Chu Vĩ lại kinh hô một tiếng: “Bài viết này sao lại nói giống Kỷ Liêu nha?”
“Kỷ Liêu lại lên trang đầu à?” Trần Tử Lê cũng tò mò cầm lấy điện thoại.
Kỷ Liêu vốn không muốn để ý, kết quả không lâu sau, Trần Tử Lê cũng nói: “Hoắc, Kỷ Liêu, thật là cậu a.”
“A?” Kỷ Liêu ghé sát màn hình Trần Tử Lê, trong bóng đêm, một cái bóng dáng xách rất nhiều túi, chẳng phải là anh sao!
Mà tên bài viết cũng vô cùng chói mắt:
【 Anh trai giả giàu, thật bị bao nuôi, rốt cuộc ai đang thích ai? 】