RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 44

Ớt cay được phân loại đựng trong túi giữ tươi, phía trên còn có tờ giấy rồng bay phượng múa:

【 Nghê thích ăn 】

【 Nghê không thích ăn 】

Tương ớt cũng vậy.

Văn Khâu: “……”

Lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đóng tủ lạnh lại, Văn Khâu cảm thấy trong phòng càng an tĩnh hơn.

Lúc này điện thoại reo.

Cuộc gọi của Trương Nam.

Văn Khâu bắt điện thoại, Trương Nam lời ít ý nhiều:

“Văn tổng, thủ tục sang tên di sản của bà ngoại Kỷ Liêu đã xong.”

Lần trước đi cùng Kỷ Liêu tìm luật sư, chứng kiến một màn trò hề.

Tuy rằng lúc đó đã ký tên và giao tiếp văn kiện tại chỗ luật sư, nhưng chính thức sang tên lúc này mới vừa xong.

Văn Khâu không để Kỷ Liêu nhúng tay, vẫn luôn ủy thác Trương Nam đi làm.

“Đã biết.” Văn Khâu nói xong, dừng một chút, nói: “Cậu đang ở đâu?”

________________________________________

Hai mươi phút sau, Văn Khâu lấy được sổ hồng căn hộ mới, lái xe hướng trường học đi.

Điện thoại còn có một chuỗi tin nhắn của Kỷ Liêu.

Văn Khâu nghĩ, về tin nhắn, không bằng gặp mặt một lần.

Nếu Kỷ Liêu thích nhà như vậy, hẳn là muốn nhận sổ hồng càng sớm càng tốt.

Kỷ Liêu buổi tối không có tiết học, đi căn tin mua cơm, mang về cùng Trần Tử Lê, Chu Vĩ cùng nhau ăn.

Chu Vĩ ăn luôn rất nhanh, gió cuốn mây tan ăn hết phần mình, liền bắt đầu hăm hở giành phần Trần Tử Lê.

Trần Tử Lê tuy là Beta, khí chất lại không chịu thua, ôm chậu cơm cùng Chu Vĩ giằng co.

Kỷ Liêu cười ha hả chia thịt gà rán của mình cho Chu Vĩ, lại chia trứng chiên cho Trần Tử Lê.

Ăn xong một bữa cơm khí thế ngất trời, đang thu dọn thì có người gõ cửa.

Chu Vĩ gần cửa, tiện tay liền mở cửa.

Đặng Dương Dương theo đó bước vào:

“Kỷ Liêu!”

Kỷ Liêu còn chưa nói lời nào, Chu Vĩ trước cười rạng rỡ: “Cậu tìm Kỷ Liêu à?”

Trần Tử Lê vô ngữ cực kỳ, nhưng cũng rất khách khí cười với Đặng Dương Dương.

Tầm mắt Đặng Dương Dương lướt qua hai người, cười thiện ý rồi đi đến trước mặt Kỷ Liêu.

“Tìm cậu thật không dễ dàng.”

“Có việc sao?” Kỷ Liêu nhìn thấy Đặng Dương Dương, liền da đầu tê dại.

“Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy, làm gì cứ trốn tôi?” Đặng Dương Dương quay đầu lại nhìn Trần Tử Lê và Chu Vĩ, hai người cố ý vô tình đánh giá hắn, hắn chỉ có thể hạ giọng hỏi: “Cậu có phải xảy ra chuyện gì không?”

Kỷ Liêu nhớ rõ, nguyên chủ cùng Đặng Dương Dương quan hệ rất tốt, có chuyện gì đều sẽ nói với Đặng Dương Dương.

Xem ra chuyện bị vai ác bắt đi làm thế thân, Đặng Dương Dương cảm kích .

Nhưng ánh mắt quan tâm của Đặng Dương Dương, Kỷ Liêu rất khó cảm nhận được sự quan tâm.

Anh xuyên tới lâu như vậy, cũng không thấy Đặng Dương Dương liên hệ nguyên chủ.

Có thể thấy quan hệ hai người, là nguyên chủ một mình nhiệt tình.

Lúc này Đặng Dương Dương thường xuyên tiếp xúc anh, đương nhiên cũng không phải xuất phát từ ý tốt.

“Tôi rất tốt mà.” Kỷ Liêu thần sắc như thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi!”

Tầm mắt Đặng Dương Dương quét từ trên xuống dưới Kỷ Liêu, từ y phục trang sức, đến đồ dùng sinh hoạt, mọi thứ đều là cực tốt.

Là Kỷ Liêu trước đây không dùng nổi.

Nếu là bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không đến mức cho Kỷ Liêu xứng nhiều đồ cao cấp như vậy đi.

Đặng Dương Dương duy trì nụ cười: “Không có việc gì thì tốt, tôi chỉ đến thăm cậu, xem có phải có bạn mới, liền quên bạn cũ không.”

Lời này làm Chu Vĩ và Trần Tử Lê đều xấu hổ, Kỷ Liêu cũng nghe không thoải mái, nghĩ có phải nên nói rõ với Đặng Dương Dương không.

Vừa mới há miệng, điện thoại reo.

Không phải tin nhắn nhắc nhở, mà là cuộc gọi đến.

Kỷ Liêu trừng mắt nhìn Đặng Dương Dương một cái, đi trước cầm điện thoại.

Vừa thấy hiển thị cuộc gọi, Kỷ Liêu vui mừng ra mặt:

“Nghê……”

Không chờ anh nói xong, bên kia liền truyền đến giọng nói trầm thấp:

“Tôi ở cổng trường cậu.”

“!!!” Kỷ Liêu: “Chờ tôi, đến ngay!”

Ba người trong phòng, nhìn Kỷ Liêu nhảy dựng, cầm lấy áo khoác liền lao ra cửa.

Ba người nhìn nhau, chia sẻ sự nghi hoặc của nhau.

 

 

back top