RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 43

Tác giả: Trường Tùng

Hai tiết học buổi sáng, Đặng Dương Dương luôn ngồi cùng Kỷ Liêu, Kỷ Liêu trốn không thoát.

“Họ Nghê đối với cậu tốt không?”

“Bà ngoại cậu thế nào rồi?”

“Gần đây cậu làm gì? Sao không liên lạc với tôi?”

Vấn đề của Đặng Dương Dương người này tiếp người kia, Kỷ Liêu không muốn nói nhiều, chỉ có thể qua loa.

Khó khăn lắm mới ráng đến buổi trưa, Kỷ Liêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Tôi hẹn bạn cùng phòng rồi, đi trước nha.”

“Đừng mà, trưa cùng nhau ăn cơm đi, lâu rồi không gặp!”

Đặng Dương Dương kéo Kỷ Liêu không cho đi.

“Hôm khác đi.” Kỷ Liêu nỗ lực giằng lại cánh tay.

Lúc này.

“Kỷ Liêu, đi thôi!”

Giọng Trần Tử Lê và Chu Vĩ từ cửa truyền đến, giống như tiếng trời.

“Bạn cùng phòng tôi đến rồi.” Kỷ Liêu nắm lấy túi, chạy như bay ra khỏi phòng học.

________________________________________

Mặc dù Kỷ Liêu muốn rời xa Đặng Dương Dương.

Nhưng dù sao hai người cùng chuyên ngành, mỗi ngày đi học đều chạm mặt.

Trần Tử Lê phát hiện Kỷ Liêu mỗi ngày tan học đều chạy trốn như thể, một hôm ở ký túc xá hỏi Kỷ Liêu:

“Cậu làm gì trốn bạn học của cậu? Chúng ta đi cùng nhau cũng được mà!”

Từ khi Kỷ Liêu bắt đầu đi học, đều đi chung với Trần Tử Lê.

Có khi giờ học không giống nhau, Kỷ Liêu cũng lấy cớ mang cơm cho bạn cùng phòng mà chạy đi.

Trần Tử Lê thấy Đặng Dương Dương vài lần, liền hiểu ý đồ của Kỷ Liêu.

Chỉ là cậu không hiểu.

Đặng Dương Dương trong học viện của họ vẫn có chút nổi danh.

Bản thân Omega trong học viện họ đã không nhiều.

Đặng Dương Dương dáng vẻ xuất chúng, nói chuyện ngọt ngào ngoan ngoãn, rất được Alpha và các giáo viên yêu thích.

Kỷ Liêu đương nhiên không thể báo cho chân tướng, chỉ có thể tùy hứng bịa ra:

“Cậu không thấy ánh mắt của các Alpha trong lớp tôi sao? Hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi không muốn gây chuyện.”

Lời này được Chu Vĩ ủng hộ mạnh mẽ:

“Tôi thấy Kỷ Liêu làm rất đúng. Alpha theo đuổi Đặng Dương Dương nhiều lắm, không thấy hắn đối ai xem bằng mắt khác. Kỷ Liêu vừa đến, Đặng Dương Dương liền mỗi ngày ngồi cùng cậu, đám Alpha kia chính là ghen thật sự rồi!”

Trần Tử Lê nghe xong trợn trắng mắt: “Thật phục các cậu Alpha, dựa vào chính mình không được, thế nào cũng phải nhắm vào người khác.”

Chu Vĩ: “Thiên tính là vậy, không có cách nào!”

Trần Tử Lê: “Không thể sửa đổi chút sao?”

Chu Vĩ: “Pheromone làm sao sửa?”

Kỷ Liêu rất thích ở ký túc xá.

Trần Tử Lê và Chu Vĩ đều là người rất dễ hòa hợp, hơn nữa đều hướng ngoại, trong ký túc xá luôn vô cùng náo nhiệt.

Hai người cứ thế cắt ngang vấn đề của Kỷ Liêu.

Kỷ Liêu cũng vui tươi hớn hở nghe họ nói chuyện phiếm, gửi tin nhắn cho Văn Khâu:

【 Văn tiên sinh buổi trưa tốt lành, hôm nay lại là một ngày yêu ngài. 】

【 So tim! 】

Anh kiên trì sáng trưa chiều gửi tin nhắn cho Văn Khâu, sợ Văn Khâu sung quân anh đến trường học, liền quên mất anh.

Văn Khâu cũng trước sau như một, không phản ứng anh.

Kỷ Liêu không biết, Văn Khâu không phải cố ý không trả lời.

Văn Khâu thật sự bận rộn.

Trở về Lữ thị, Lữ Hoành Đạt không phát giận, ngược lại lời lẽ thấm thía cùng Văn Khâu đóng cửa đàm luận một phen.

Cánh cửa văn phòng tầng thượng lại lần nữa mở ra, nhóm thư ký và cấp cao liền thấy Lữ Hoành Đạt đầy mặt xuân sắc rời đi.

Sau đó nhóm cấp cao liền từng người một đi vào văn phòng.

Vài ngày sau, công ty liền khôi phục nhịp điệu trước đây, giống như Văn Khâu chưa bao giờ rời đi.

Văn Khâu làm việc liên tục vài ngày, căn bản không có thời gian riêng tư, không chỉ không trả lời Kỷ Liêu, ngay cả Lâu Duyệt cũng không thèm để ý.

Chờ hắn lại lần nữa trở lại biệt thự, sự yên lặng không tiếng động của ngôi nhà mới nhắc nhở hắn, Kỷ Liêu không có ở đây.

Trước khi quen biết Kỷ Liêu, hắn rất ít về biệt thự này.

Thứ nhất là đường xa, lái xe phiền phức.

Thứ hai không gian quá lớn, hắn một mình có vẻ trống trải.

Cho nên hắn đều về căn hộ trung tâm thành phố nghỉ ngơi, bên đó giao thông thuận tiện, gần công ty.

Mới quen Kỷ Liêu bao lâu, hắn thế mà quen tính tan làm liền quay về.

Mở tất cả đèn lầu một, Văn Khâu đơn giản tự mình đi làm chút gì đó để ăn.

Văn Khâu không phải người không thể tự gánh vác cuộc sống, hắn sau khi trưởng thành liền sống một mình, có khả năng giải quyết ấm no.

Chẳng qua nấu cơm tốn thời gian và công sức, hắn không có thời gian dư thừa để làm mà thôi.

Hôm nay coi như nghỉ ngơi.

Cởi áo khoác, xắn tay áo lên, mở tủ lạnh ——

Văn Khâu nhìn thấy bên trong đầy đủ các loại ớt cay và tương ớt.

 

back top