RỐT CUỘC TA CŨNG ĐƯỢC LÀM THẾ THÂN!

Chương 42

Văn Khâu không trả lời nữa.

Nhưng Kỷ Liêu cảm động đến rơi nước mắt.

Đột nhiên, Chu Vĩ kêu to: “Kỷ Liêu, cậu lên trang đầu rồi!”

Trần Tử Lê đang nghe nhạc cũng nghe thấy, tháo tai nghe ra nói: “Tình hình thế nào?”

Kỷ Liêu cũng tò mò, trang đầu gì?

Trần Tử Lê như nhìn ra sự nghi ngờ của Kỷ Liêu, chủ động giải thích: “App diễn đàn nội bộ trường học của chúng ta, cậu tải về đi, đại sự tiểu sự hàng ngày đều có thể lên xem.”

“À.” Kỷ Liêu hiểu ra, lập tức dùng điện thoại tìm kiếm.

Trần Tử Lê đã mở app: “Thật đúng là Kỷ Liêu này!”

Kỷ Liêu tải về còn phải đăng ký, không kịp chờ đợi mà đơn giản đến bên cạnh Trần Tử Lê xem.

Mở giao diện, đúng là một tấm ảnh toàn thân Kỷ Liêu đi vào ký túc xá, kèm theo chữ:

【 Áo khoác 3 vạn, giày 5 vạn , thiếu gia nhà nào hạ phàm vậy? 】

Kỷ Liêu nhìn áo khoác treo ở mép giường và đôi giày thể thao trên sàn.

Những thứ này không phải anh tự mua.

Anh cũng không biết quần áo này quý như vậy.

Khi về biệt thự, những thứ này đã treo trong phòng anh.

Anh mặc định là Văn Khâu bảo Trương Nam mua cho anh, anh liền mặc đến.

Lúc này app của chính anh cũng có thể đăng nhập, anh dùng điện thoại của mình mở bài viết xuống xem, tuy rằng không có ai tiết lộ tên họ và ảnh chính diện của anh, nhưng xe của anh lại bị chụp rất nhiều lần.

May mắn cũng không có công kích cá nhân hoặc ngôn luận không tốt.

“Không cần bận tâm, hết hot thì thôi.” Trần Tử Lê thấu hiểu lòng người vô cùng.

Cũng không phải mỗi người đều muốn nổi tiếng, cậu ấy hiểu.

Kỷ Liêu cười gượng hai tiếng, đóng giao diện: “Coi như mọi người hoan nghênh tôi, ha ha.”

Ngược lại Chu Vĩ suy nghĩ sao nói vậy, hiếu kỳ nói: “Kỷ Liêu, rốt cuộc cậu có địa vị gì?”

Trong ấn tượng của mọi người, người có tiền không nên học ở một trường đại học bình thường.

Nhưng Kỷ Liêu không thể giải thích, chỉ có thể nói: “Không có địa vị, chỉ là người bình thường.”

Chu Vĩ đ.ấ.m n.g.ự.c dừng chân: “Người bình thường lái xe xịn như vậy? Bảo tôi cũng làm một người bình thường đi!”

Kỷ Liêu: “……”

Xấu hổ.

________________________________________

Buổi tối đầu tiên đi học, liền trôi qua trong xấu hổ.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Liêu trước gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Văn Khâu, sau đó cùng Trần Tử Lê và Chu Vĩ ăn sáng, rồi tách ra mỗi người đi học.

Khu giảng đường nguy nga dòng người chen chúc xô đẩy, Kỷ Liêu mất một lúc công phu, mới tìm được phòng học.

Nhiều năm trôi qua, anh lại một lần nữa vào chương trình đại học, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Lấy lại bình tĩnh, anh mới đi vào phòng học.

Bá bá bá, mấy ánh mắt phóng tới.

Anh nhanh chóng tìm một chỗ ngồi bên cạnh, lờ đi những ánh mắt đó, ngồi xuống.

Các học sinh lần lượt đi vào phòng học, rất nhanh liền không còn ai nhìn anh.

Anh cố ý thay một bộ quần áo, quả nhiên đổi được đối xử.

Kỷ Liêu thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chính là chưa kịp hoàn toàn thư giãn, chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi xuống, hơn nữa tiến đến bên tai anh nói:

“Kỷ Liêu, cậu cuối cùng cũng về rồi!”

Kỷ Liêu hoảng sợ, theo bản năng rời xa đối phương, sau đó ánh mắt mới chuyển qua.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, in vào mắt.

“Ánh mắt cậu đó là gì, không quen biết tôi?” Đối phương ngồi thẳng, rất oán trách đánh giá Kỷ Liêu.

Không đợi Kỷ Liêu phản ứng, hắn lại thì thầm nhỏ giọng: “Bám được cành cao, chính là không giống nhau ha.”

Kỷ Liêu cuối cùng cũng nhớ ra.

Trong nguyên tác, nguyên chủ có và chỉ có một người bạn.

Là bạn cùng lớp đại học của hắn.

“Là cậu à, Đặng Dương Dương.” Kỷ Liêu gương mặt tươi cười khách khí.

Đặng Dương Dương không bình thường, luôn châm ngòi thổi gió bên tai nguyên chủ, dẫn dắt nguyên chủ ghi hận vai chính O.

Có thể nói, việc nguyên chủ cuối cùng lái xe đ.â.m vai chính O, cũng có một phần trách nhiệm của Đặng Dương Dương.

Hơn nữa sau khi nguyên chủ bị vai ác xử lý, Đặng Dương Dương còn ý đồ câu dẫn vai ác.

Nói đi nói lại, bất quá là muốn thay thế.

“Vô lương tâm, thời gian dài như vậy không liên lạc với tôi, còn tưởng cậu đã quên tôi rồi chứ.”

Đặng Dương Dương là Omega.

Vẫn là một Omega xinh đẹp.

Kỷ Liêu không rõ nguyên chủ vì sao sẽ trở thành bạn tốt với hắn.

Nhưng anh biết người Đặng Dương Dương này, không thể giao du.

“Đi học trước đi.”

Kỷ Liêu vô tình kết thúc cuộc trò chuyện, thấy giáo viên đi đến, đơn giản ngồi thẳng, mở sách vở.

Loại bạn bè ma cọp vồ này, nhất định phải giữ khoảng cách.

 

 

back top