Omega Nhát Gan Mỗi Ngày Đều Mang Cơm Cho Tôi

Chương 15

Lại đợi năm phút.

Anh trai tôi cũng với vẻ mặt lạnh lùng bước vào nhà, nhìn thấy tôi, sắc mặt có chút dịu lại, trao đổi vài chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Các quản gia lần lượt bưng từng đĩa thức ăn lên bàn.

Bày từ đầu đến cuối.

Bữa cơm tất niên này.

Mặc dù trong đó có nhiều cơn sóng ngầm, nhưng ít nhất bề mặt vẫn rất hòa bình.

Một bầu không khí ấm cúng, không ai nhắc đến việc gia chủ nhà họ Phương vắng mặt vào lúc này.

Ông nội đen mặt nhìn về phía cửa.

Vừa nói “Dùng cơm”…

Vài phút sau, cánh cửa lớn mở ra, một trận tiếng cười đùa của trẻ con vang lên.

Sắc mặt bố tôi trắng bệch, nắm chặt tay, rõ ràng đang cố nhịn.

Như vậy, tôi liền đoán được, anh trai tôi tại sao sắc mặt lại không tốt.

Tôi chống cằm, thản nhiên nhìn người đàn ông cao lớn, tóc dài bước vào.

Phía sau ông ta còn theo hai đứa trẻ, một nam một nữ.

Là con riêng của ông ta, do người tình bên ngoài sinh.

Mấy năm nay vẫn tìm mọi cách để đưa đến trước mặt ông nội.

Đứa bé gái nhỏ hơn còn được quản gia dắt, đang khóc lóc ồn ào.

Đứa Alpha lớn hơn thì ngọt ngào gọi một tiếng “Ông nội”.

Người đàn ông nhìn thấy tôi, cũng liếc mắt nhìn Omega đang cố nhịn nước mắt bên cạnh tôi.

Dáng người khựng lại một chút, cuối cùng bình tĩnh bảo quản gia thêm ba chiếc ghế.

Người có mặt mũi, cây có da.

Nhưng có vài người có thể không cần.

Đưa con riêng đến ăn cơm tất niên, e là sợ mọi người quá yên ổn.

Lời này lẽ ra chỉ nên nghĩ trong lòng.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại, mới phát hiện bên cạnh một khoảng lặng im.

Mà bắp đùi thì bị bố véo đau điếng.

Thì ra là tôi đã nói ra, còn nói khá lớn.

Người đàn ông vẫn đứng đó, sắc mặt trầm xuống hỏi tôi:

“Mày về nhất định phải làm tao không vui?!”

 

back top