Omega Nhát Gan Mỗi Ngày Đều Mang Cơm Cho Tôi

Chương 14

Khi về nước, đúng vào đêm Giao thừa.

Về đến nhà, vừa hay đến giờ ăn cơm.

Omega thanh tú đang ngồi trên sofa, vừa thấy tôi bước vào, liền kinh ngạc mở to mắt, sau đó nước mắt lưng tròng:

“Bố tưởng con không về nữa.”

Tôi cười: “Sao lại thế được, ông già chưa c.h.ế.t mà, thằng con đại hiếu này chắc chắn phải về thăm rồi.”

Bố khẽ vỗ vào tay tôi, không vui bĩu môi.

Nhẹ nhàng giáo huấn tôi:

“Bố đã nói rồi, về nhà không được nói như vậy, bây giờ vẫn cần sự giúp đỡ của bố con. Hơn nữa, nói chuyện dễ nghe cũng bớt chịu khổ hơn.”

Tôi cười lạnh một tiếng, nhưng liếc mắt nhìn Omega rõ ràng đang rất vui, không phản bác nữa.

Ông ấy cười đánh giá tôi, lúc thì nói tôi gầy đi, lúc thì nói tôi cao lên.

Bắt đầu luyên thuyên mấy chuyện thường ngày.

Bố đã một năm không gặp tôi.

Ban đầu là bị buộc phải ở lại thành phố B tự kiểm điểm, sau đó là tôi không muốn về nhà.

Tôi không muốn làm ông ấy mất hứng.

 

back top