Chương 41: Khó trách ai cũng muốn hẹn hò với tiểu O
“Anh thích Cố Mặc, Cố Mặc thích tôi, nên anh ghét tôi.”
Văn Nghiên biện giải: “Anh không có ghét em bao giờ.”
Chuyện lần đầu gặp mặt, Văn Nghiên còn có chút ấn tượng.
Khi đó, Chúc Dư mặc một chiếc áo thun màu trắng và một chiếc quần yếm jean màu xanh nhạt, trên quần áo dính màu vẽ đủ loại, khi cười, đôi mắt sẽ híp lại thành trăng non, khi chớp mắt, lông mi dài cong vút bay bay, cực kỳ giống cánh bướm rung động.
Chúc Dư trong ký ức của Văn Nghiên là một Omega ngoại hình thật sự xinh đẹp.
Lần đầu tiên thấy Chúc Dư, hắn cũng không biết Cố Mặc thích Chúc Dư.
Chuyện Cố Mặc thích Chúc Dư, là đợi Chúc Dư đi xa rồi, Cố Mặc mới nói.
Nên lúc mới gặp, hắn đối với Chúc Dư không thể nào tồn tại bất kỳ cảm xúc ghét bỏ nào.
Cho dù sau này đã biết Cố Mặc thích Chúc Dư, hắn đối với Chúc Dư cũng không có nảy sinh cảm xúc ghét bỏ.
Rốt cuộc Chúc Dư chỉ là người Cố Mặc thích, chứ không phải kẻ thứ ba xen vào. Hắn quả thật không có lý do ghét Chúc Dư.
Tại sao Chúc Dư sẽ cảm thấy mình nhìn cậu bằng ánh mắt như thể đang nhìn rác rưởi?
Văn Nghiên bắt đầu cẩn thận hồi tưởng chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Ngày đó hắn và Cố Mặc hẹn đi đánh bida, đi ngang qua quán ăn gần làng đại học, hắn thấy phụ thân hắn cùng một Omega nam giới trẻ tuổi đang kéo tay phụ thân hắn.
Thời cơ rất tình cờ, vừa lúc là lúc Cố Mặc giới thiệu hắn với Chúc Dư.
Mặc dù hắn luôn luôn biết phụ thân nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, nhưng bình thường mắt không thấy tâm không phiền, hắn cũng không quá mức để tâm.
Lúc tận mắt chứng kiến, cảm xúc ghê tởm chán ghét dường như ngưng tụ thành gai nhọn trong lồng ngực hắn.
Lúc hắn tâm trạng không tốt, liền sẽ theo thói quen mặt ủ mày nghiêm.
Chúc Dư lúc đó đối với hắn mà nói cũng chỉ là người Cố Mặc quen, hắn nhìn về phía Chúc Dư cũng không cố ý điều chỉnh biểu cảm.
“Tiểu Dư, hôm đó anh tâm trạng không tốt lắm, không phải ghét em.”
Chúc Dư phản bác: “Chính là trước khi tôi chào hỏi Cố Mặc, anh trò chuyện với cậu ấy rất vui vẻ mà! Anh là thấy tôi xong mới tâm trạng không tốt sao?”
“Tâm trạng không tốt không phải vì thấy em, là vì vừa lúc thấy phụ thân anh cùng tình nhân ông ấy nuôi bên ngoài.” Văn Nghiên vốn dĩ không muốn nói với Chúc Dư những chuyện gia đình phiền phức này, sợ mình không nói, Chúc Dư luôn luôn hiểu lầm, lúc này mới nói ra tình hình thực tế.
Chúc Dư: “Thì ra là như vậy.”
Thứ luôn luôn mắc kẹt trong lòng là do chính mình tự hư cấu ra, Chúc Dư cũng không biết nên tự trách mình hay trách Văn Nghiên.
“Ngủ đi, ngủ ngon.” Tay Văn Nghiên ôm Chúc Dư leo lên, đầu ngón tay vuốt ve vị trí sau gáy Chúc Dư.
Chúc Dư nhúc nhích trong lòng Văn Nghiên, hỏi: “Anh như vậy, tôi ngủ không được.”
Mặc dù tuyến thể Chúc Dư hiện tại không phóng thích được tin tức tố, nhưng điều đó cũng không đại diện cho hoàn toàn mất đi khả năng cảm giác.
Tuyến thể là cơ quan mẫn cảm nhất của Omega.
Văn Nghiên cứ xoa nắn vòng quanh, cậu làm sao có thể ngủ được?
Cho dù kích thích có thể trợ giúp tuyến thể phục hồi, cũng không thể chọn thời gian cậu buồn ngủ chứ.
Sáng ngày hôm sau, Dì Tống thấy hai người tay nắm tay xuống lầu, tâm trạng treo cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bà thật sự rất thích Tiểu Dư, chỉ sợ thiếu gia nhà mình sẽ không biết yêu, làm người ta giận bỏ đi.
Trên bàn ăn bày xíu mại và bánh ướt, còn có hai chén hoành thánh nóng hổi.
Dì Tống hô: “Mau đến nếm thử bánh ướt và xíu mại tôi làm.”
Chúc Dư áp sát Văn Nghiên ngồi xuống, cầm đũa gắp một cái bánh ướt.
Chúc Dư cắn một miếng, nước sốt bên trong bánh ướt chảy xuống cằm Chúc Dư.
Không đợi cậu phản ứng lại, Văn Nghiên rút một tờ khăn giấy giúp cậu lau miệng.
Dì Tống nói: “Tôi làm là bánh ướt chanh, một ngụm một cái vừa vặn, bằng không nước canh dễ dàng chảy ra.”
“Ngon lắm, ngon hơn ngoài hàng bán nữa.” Chúc Dư khen xong, nhét nửa cái còn lại vào miệng.
Chúc Dư thói quen ăn từng miếng nhỏ, nhai rất nhiều lần mới nuốt. Bánh ướt chanh Dì Tống làm mặc dù không lớn, nhưng ăn một ngụm một cái, Chúc Dư có chút không quen.
Văn Nghiên nghiêng đầu nhìn má Chúc Dư phồng lên, giơ tay chọc chọc má cậu.
Chúc Dư nhanh chóng nhai vài cái, nuốt xong, hỏi: “Anh chọc mặt tôi làm gì?”
Văn Nghiên cười cưng chiều, “Không có gì, chỉ là cảm thấy em rất đáng yêu.”
Sự khích lệ của Văn Nghiên có tác dụng không nhỏ, Chúc Dư cảm giác mình hôm nay ăn uống đặc biệt tốt.
Động tác Chúc Dư vùi đầu ăn bữa sáng khựng lại, giơ tay đẩy Văn Nghiên một chút, “Anh đừng chạm vào chỗ đó.”
Văn Nghiên: “Buổi tối không cho chạm vào, buổi sáng cũng không được?”
Chúc Dư liếc Dì Tống một cái, nói nhỏ: “Dì Tống còn ở đó.”
Chúc Dư không bài xích Văn Nghiên chạm vào tuyến thể cậu, cậu chỉ là cảm thấy làm vậy trước mặt trưởng bối không tốt.
Dì Tống luôn luôn quan sát động tĩnh hai người họ, nghe thấy câu này, lập tức mở lời: “Tôi đi ra vườn tưới nước cho hoa.”
Dì Tống đi rồi, tay Văn Nghiên liền không rời khỏi sau gáy Chúc Dư.
Chúc Dư ăn xong bữa sáng, hỏi: “Ngứa quá, làm vậy thật sự có tác dụng sao?”
Văn Nghiên: “Có tác dụng, bác sĩ Hứa nói, em nếu không tin, có thể tự mình đi hỏi ông ấy.”
Chúc Dư: “Vậy tôi không có việc gì xoa xoa nhiều hơn, có phải có thể khỏi nhanh hơn một chút không?”
Văn Nghiên: “Em tự mình xoa vô dụng, cần phối hợp kích thích tin tức tố của bạn lữ.”
“Tiểu Dư.” Văn Nghiên gọi Chúc Dư một tiếng xong, trực tiếp ôm người lên đùi mình.
Cơ thể Chúc Dư mềm nhũn, tựa vào lòng Văn Nghiên, áp vào ngực Văn Nghiên, nghe tiếng tim đập của hắn.
Chúc Dư còn chưa nghe ra tiếng tim đập của Văn Nghiên có tăng tốc hay không, đã bị bẻ vai điều chỉnh tư thế ngồi.
Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy cậu, trong không khí ngoài tin tức tố an ủi vị gỗ mun còn xen lẫn một tia tin tức tố cầu ái nhàn nhạt.
Cảm giác ấm áp rơi xuống sau gáy Chúc Dư, cơ thể Chúc Dư run rẩy dữ dội như cánh hoa bị hạt mưa rơi trúng.
Văn Nghiên đang hôn sau gáy cậu.
“Anh tại sao hôn tôi? Là thích tôi? Hay là muốn tuyến thể của tôi nhanh khỏi?”
Văn Nghiên khàn giọng trả lời: “Thích em, cũng muốn tuyến thể của em nhanh khỏi.”
Chúc Dư không có cảm giác an toàn, nên mới sẽ luôn luôn xác nhận với Văn Nghiên.
Điểm này, Văn Nghiên nếu hiểu rõ, liền sẽ không tiếp tục để Chúc Dư có cơ hội suy nghĩ miên man.
Nhìn vết đỏ tăng thêm ở sau gáy Chúc Dư, Văn Nghiên rất hài lòng mà ngừng miệng.
Hắn hiện tại xem như đã hiểu tại sao Enigma, Alpha và Beta đều có khuynh hướng tìm Omega làm bạn lữ.
Tiểu Dư thật sự rất giống một miếng bánh kem nhỏ thơm tho mềm mại, toàn thân bọc hương ngọt, cười lên ngọt ngào, nói chuyện giọng nói mềm mại, hấp dẫn hắn lại gần đồng thời lại dụ hoặc hắn ngày càng trầm luân.
Ngồi trong lòng hắn, Tiểu Dư giống như một món đồ chơi nhỏ có thể tùy ý thao tác, hắn muốn trêu đùa thế nào cũng được, không chỉ phối hợp, còn sẽ phát ra âm thanh rất đáng yêu.
“Ưm… Anh cắn tai tôi làm gì?” Chúc Dư che tai mình, nhìn về phía Văn Nghiên ánh mắt giống như một chú nai con không phòng bị.
“Tiểu Dư, hôn anh một cái.” Văn Nghiên ra lệnh.
Chúc Dư đỡ cánh tay Văn Nghiên, hơi nghiêng người, ngửa đầu hôn môi Văn Nghiên.
Nghĩ Văn Nghiên đi làm sắp muộn, Chúc Dư không dám hôn nhiều, cũng chỉ hôn hai cái.
Bất quá, Văn Nghiên dường như không ý thức được mình đi làm sắp muộn, bóp cằm Chúc Dư, ấn người vào lòng, hôn thật sự mạnh bạo.