MỸ NHÂN BỆNH TẬT CHỈ CẦN NGOẮC TAY, ĐẠI LÃO CAM TÂM QUỲ GỐI CẢ ĐỜI

Chap 42

Chương 42: Bị dọa đến rồi

 

Văn Nghiên trước kia cũng không như vậy, Chúc Dư có chút bị dọa đến rồi.

Bất quá, cậu vẫn rất phối hợp, mặc cho Văn Nghiên hôn cậu.

Cậu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cũng không rõ ràng Văn Nghiên hôn cậu bao lâu, lúc tách ra mới cảm thấy đau.

Chúc Dư liếm liếm môi dưới, đầu lưỡi nếm được một tia mùi máu tươi nhàn nhạt.

Ánh mắt Văn Nghiên hướng xuống, dừng lại trên môi Chúc Dư, mới phản ứng lại mức độ mất kiểm soát của mình vừa rồi.

Thấy Chúc Dư luôn luôn liếm giọt máu chảy ra ở môi dưới, Văn Nghiên lên tiếng nhắc nhở: “Đừng liếm.”

Chúc Dư đỏ mặt gật gật đầu, nhắc nhở nói: “Anh đi làm bị muộn rồi.”

“Quá một lát lại đi.” Văn Nghiên nói xong, bỗng nhiên cúi đầu lại gần.

Chúc Dư cho rằng hắn còn muốn hôn mình, theo bản năng mà đón lên.

Văn Nghiên áp vào môi dưới cậu, giơ tay rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy, lau giọt máu trên môi Chúc Dư xong, lại thổi thổi vào vết thương.

Chúc Dư liền ngoan ngoãn mà ngồi trên đùi hắn, ánh mắt ngây thơ khi thì nhìn chằm chằm mắt hắn, khi thì nhìn chằm chằm chóp mũi hắn, vẻ câu dẫn mà không tự biết.

“Lúc đau, có thể đẩy anh ra.” Văn Nghiên ôm mặt Chúc Dư nói, “Không cần chuyện gì cũng nghe theo anh.”

Hắn biết Chúc Dư mỏng manh đến mức nào, nhưng hắn lúc hôn lên, thật sự rất khó kiểm soát mình.

Chúc Dư không kêu đau, cũng không đẩy hắn ra, ngoan ngoãn ngửa đầu cho hắn hôn, Chúc Dư thuận theo như vậy sẽ khơi gợi ham muốn hành hạ tiềm tàng sâu trong lòng hắn.

Chúc Dư móc ngón tay Văn Nghiên nói: “Lúc anh hôn tôi, tôi không cảm thấy đau. Anh không hôn, tôi mới cảm thấy đau. Anh vừa rồi hôn mạnh quá, tôi ban đầu có chút dọa đến, bất quá tôi rất nhanh quen rồi, tôi thích anh hôn tôi như vậy.”

Nghe xong lời này, Văn Nghiên mới biết được hóa ra không chỉ có mình như vậy.

Văn Nghiên nhìn đồng hồ, nói: “Anh phải đi công ty, tối nay anh cố gắng về sớm một chút.”

“Ừm.” Chúc Dư quen sự đồng hành của Văn Nghiên, cho dù là tách ra ngắn ngủi, cũng sẽ làm cậu cảm thấy buồn bã.

Hai người sánh vai đi đến gara, trước khi chia tay, Chúc Dư vươn tay ôm Văn Nghiên một cái.


Văn Nghiên rời đi sau, Chúc Dư đang định quay về, bị Dì Tống mắt sắc bắt gặp vừa vặn.

“Tiểu Dư, miệng cháu sao vậy? Không phải là thiếu gia hôn chứ?”

Chúc Dư ngượng ngùng nói chuyện, lại cảm thấy không trả lời thì thật sự không lễ phép, sau một hồi rối rắm gật gật đầu.

“Tiểu Dư à, cháu cũng không thể quá chiều thiếu gia, môi đều hôn trầy da, ăn cơm trưa thì nên khổ sở nhiều rồi!”

Trong lòng Dì Tống vừa vui sướng lại vừa đau lòng.

Vui sướng là thiếu gia nhà mình độc thân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng biết chủ động rước cải trắng về.

Đau lòng là Tiểu Dư cây cải thìa dinh dưỡng kém này, sợ cậu bị thiếu gia rước hỏng rồi.

Chúc Dư: “Sẽ khỏi rất nhanh, cháu đã không đau, sẽ không ảnh hưởng ăn cơm. Dì đừng nói anh ấy.”

Chúc Dư biết Dì Tống tốt với cậu đến mức nào, lúc Văn Nghiên trước kia không yêu phản ứng cậu, Dì Tống gửi tin nhắn thoại cho Văn Nghiên luôn luôn bảo Văn Nghiên về xem cậu nhiều hơn.

Cậu liền sợ Dì Tống lo lắng quá mức, nói gì đó với Văn Nghiên sau này, Văn Nghiên không hôn mình như vậy nữa.

Dì Tống lải nhải: “Cháu à, một lòng hướng về nó.”

Ở chung nhiều quả nhiên có thể tăng tiến tình cảm, rõ ràng trước kia còn không mấy khi hài hòa, sau khi trải qua một tháng ở chung ở bệnh viện, hai người lúc ở bên nhau có một loại thân mật người khác không thể xen vào.

Điểm này cũng là Dì Tống thích nghe ngóng.

Thiếu gia nhà bà lãnh đạm như vậy, quả nhiên vẫn là thích hợp ở bên Omega yểu điệu mềm mại a.

Nhưng là người già đã công tác ba mươi mấy năm ở nhà họ Văn, Dì Tống vẫn có chút lo lắng phát triển tình cảm của hai người họ sau này.

Rốt cuộc phụ thân thiếu gia lúc mới ở bên Đoạn tiên sinh, cũng rất yêu Đoạn tiên sinh, sau này cũng không biết là sợi dây thần kinh nào nối sai, thế nhưng liên tiếp ngoại tình vài người.

“Ai.” Dì Tống bỗng nhiên thở dài một hơi, thần sắc có chút thương cảm.

Chúc Dư hỏi thăm: “Dì Tống, dì sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Dì Tống lắc đầu: “Không có gì phiền lòng.”

Dì Tống suy nghĩ một lát, dặn dò: “Tiểu Dư à, cháu nếu thật sự thích thiếu gia như vậy, cháu phải làm nó đánh dấu vĩnh viễn cháu. Đánh dấu tạm thời chỉ có thể dùng được hai năm, đánh dấu vĩnh viễn mới là an toàn nhất.”

Đáy mắt Chúc Dư lóe lên một tia buồn bã, cúi đầu trả lời: “Ừm, cháu biết rồi.”

Dì Tống còn chưa biết chuyện tuyến thể cậu hỏng rồi, Chúc Dư sợ bà lo lắng, cũng không đề cập.


Trở lại biệt thự, Chúc Dư trước tiên cầm lấy điện thoại bắt đầu tra cứu phương thức điều trị tuyến thể ngủ đông.

Căn cứ trả lời của bác sĩ trên internet mà xem, kích thích tuyến thể quả thật có thể đạt được tác dụng nhất định, nhưng tiền đề là độ phù hợp của hai người phải đạt đến 90% trở lên.

Những lời Văn Nghiên nói tối qua đều là để dỗ cậu đi.

Cậu không có thông tin liên hệ của bác sĩ Hứa, cũng không dám rời khỏi biệt thự, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào tìm bác sĩ Hứa xác nhận.

Chỉ có thể chờ đến lúc kiểm tra lại mới hỏi.

Nếu có thể, cậu muốn ở bên Văn Nghiên, thẳng đến cuối đời.

Nhưng nếu tuyến thể cậu thật sự không thể phục hồi, cậu cũng không muốn luôn luôn kéo Văn Nghiên.

Chúc Dư ở thư phòng hai giờ.

Hình người trên phần mềm hội họa sửa thế nào cũng có chút giống Văn Nghiên.

Là cậu một tháng không họa nên giảm sút sao?

Hay là cậu luôn luôn nhớ Văn Nghiên, nên hình người họa ra cũng giống Văn Nghiên.

Sửa chữa nhiều lần xong, Chúc Dư chia sẻ bản phác thảo cho bên đối tác tiếp nối.

【Người tiếp nối nhân vật trò chơi: Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, phong cách đại đại thật sự rất thích hợp trò chơi này của chúng tôi.】

【Chúc Dư: Nếu bản phác thảo không thành vấn đề, vậy tôi bắt đầu tô màu.】

Lúc Chúc Dư tô màu trong đầu cũng nghĩ đến Văn Nghiên, cuối cùng nhân vật họa ra quả thực là phiên bản truyện tranh của Văn Nghiên.

Chúc Dư họa xong, ngược lại luyến tiếc chia sẻ cho người tiếp nối, nhưng nghĩ đến tiền tiết kiệm ngân hàng hai chữ số của mình, do dự hai ngày xong vẫn chia sẻ hình nhân vật cho đối phương.


Ngày thứ năm xuất viện, Chúc Dư nhận được điện thoại tự xưng là cảnh sát.

Hiện tại tội phạm lừa đảo internet giả mạo mình là cảnh sát, nhân viên ngân hàng, nhà mạng quá nhiều.

Gần như là ngắt điện thoại trong vòng năm giây sau khi nhấc máy.

Không lâu sau, đối phương lại gọi điện thoại đến.

Thông thường điện thoại lừa đảo, bị ngắt xong trong thời gian ngắn sẽ không gọi lại.

Nhưng cảnh sát cũng sẽ không động một chút là gọi điện thoại cho người thường chứ.

Chúc Dư nghĩ tiền trong thẻ ngân hàng mình còn không đến 100 đồng, cũng không có gì để lừa, lúc này mới nghe máy.

Cảnh sát: “Là Chúc Dư Chúc tiên sinh sao?”

Chúc Dư: “Đúng vậy.”

Cảnh sát: “Xin ngài nhanh chóng đến Đồn cảnh sát Khu Nam một chuyến, có một số việc cần xác minh trực tiếp với ngài.”

Chúc Dư: “Chuyện gì?”

Cảnh sát: “Cần ngài nhận lãnh thi thể một người chết.”

“Thi thể người chết?” Chúc Dư lặp lại mấy chữ này, giọng nói run rẩy hỏi, “Nhận lãnh thi thể ai?”

Cảnh sát: “Thi thể Dư Uyển Nhu nữ sĩ.”

Nghe thấy cái tên “Dư Uyển Nhu” lâu ngày không ai nhắc đến này, tay Chúc Dư không cách nào ngăn được mà run rẩy.

Cảnh sát đối diện vẫn đang nói chuyện, Chúc Dư lại căn bản không nghe rõ hắn nói gì, cậu cảm thấy có người cầm kim đâm lặp đi lặp lại màng nhĩ cậu, đau đớn từ màng nhĩ lan tràn đến trái tim, ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, khoét mạnh một mảng trong lòng cậu.

Dư Uyển Nhu là mẫu thân cậu, thật ra cậu đã sớm biết tin tức chết của mẫu thân từ miệng mẹ kế, nhưng trước kia chưa thấy thi thể mẫu thân, cậu đối với cái chết của mẫu thân, luôn luôn không có cảm giác thật quá mãnh liệt.

Cảnh sát: “Chúc Dư tiên sinh, ngài còn đang nghe không? Xin ngài nhanh chóng đến Đồn cảnh sát một chuyến.”

“Được, tôi lập tức đi.”

Gần như là khoảnh khắc kết thúc cuộc gọi, Chúc Dư cả người như là đột nhiên vỡ vụn ngã xuống đất.

Lúc té ngã, trán cậu va vào kệ để đồ bên cạnh, trong chốc lát thêm một vết thương trầy da chảy máu.

Cơn đau cùn ở trán xa xa không sánh bằng sự tuyệt vọng đến từ sâu thẳm nội tâm. Chúc Dư không quá mức để tâm vết thương ở trán, cầm điện thoại lảo đảo mà hướng xuống lầu đi.

back top