Chương 40: Ánh mắt anh nhìn tôi như thể đang nhìn rác rưởi
Lưng Chúc Dư áp vào ngực Văn Nghiên, nhiệt độ cơ thể của Văn Nghiên xuyên qua vải dệt mỏng manh của áo ngủ, như là đột nhiên châm một ngọn lửa, đốt nhiệt độ cơ thể Chúc Dư cũng ngày càng cao.
Độ phù hợp tin tức tố đều tụt xuống 59%, tại sao còn sẽ mẫn cảm với đụng chạm của Văn Nghiên như vậy?
Chúc Dư giãy giụa một chút, bị tay ôm ở eo ôm chặt hơn.
“Đã… Đã khuya rồi, tôi… tôi muốn đi ngủ.” Chúc Dư thử đi gỡ ngón tay Văn Nghiên.
Văn Nghiên thuận thế buông ra, bóp vai Chúc Dư, xoay cơ thể cậu hướng về phía mình.
“Không phải muốn xem ảnh sao? Nhanh như vậy đã xem xong rồi?”
Chúc Dư giả vờ ngáp một cái, “Tôi mệt rồi.”
Văn Nghiên một tay bế người lên, đặt người lên giường phía sau, lại chu đáo kéo chăn, đắp lên người Chúc Dư.
“Ngủ ngon, Tiểu Dư.” Văn Nghiên áp vào trán Chúc Dư hôn một cái, ngay sau đó tắt đèn phòng ngủ.
Chúc Dư nhắm mắt lại, không đáp lại.
Cho đến khi Văn Nghiên lại lần nữa đi vào phòng tắm, cậu mới giơ tay sờ mảnh da vừa rồi bị Văn Nghiên hôn qua.
Cậu trước kia quấn lấy Văn Nghiên, Văn Nghiên tuy phối hợp, nhưng không mấy khi chủ động.
Cậu hiện tại không tính toán quấn lấy Văn Nghiên, Văn Nghiên thế nhưng ngày càng chủ động.
Tại sao chứ?
Chúc Dư cũng không rõ ràng Văn Nghiên hiện tại rốt cuộc là thích cậu, hay là nhận thấy cậu muốn chia tay nên tính chiếm hữu phát tác.
Có vài Alpha chính là như vậy, coi Omega là vật sở hữu của mình, Omega ngoan ngoãn phục tùng, dính người ngoan ngoãn thì không trân trọng, chờ đến khi Omega chịu không nổi muốn chia tay, lại tính chiếm hữu phát tác, chiếm giữ người không cho đi.
Enigma là thuộc tính hiếm có, xem như Alpha biến dị.
Chúc Dư trước kia đã tra cứu thông tin liên quan đến Enigma, trên mạng nói Enigma so với Alpha, đại não và tứ chi đều phát triển hơn, tinh lực và ham muốn tình dục cũng mãnh liệt hơn, tính chiếm hữu và khống chế cũng vượt xa Alpha.
Ham muốn tình dục của Văn Nghiên có mạnh hay không, Chúc Dư không rõ ràng, nhưng khống chế quả thật luôn luôn rất mạnh.
Có lẽ Văn Nghiên không phải yêu cậu, mà là coi cậu là vật sở hữu của hắn.
Nếu tuyến thể không hỏng thì Chúc Dư rất sẵn lòng làm Omega sở hữu của Văn Nghiên, điều đó có nghĩa là Văn Nghiên cũng chỉ thuộc về cậu.
Chính là hiện tại, họ không thể đánh dấu, cũng không thể đăng ký kết hôn, Chúc Dư thật sự rất sợ Văn Nghiên ngày nào đó chán ghét cậu, sẽ đi tìm Alpha hoặc Omega có độ phù hợp tin tức tố cao với hắn.
Cậu sở dĩ muốn chia tay với Văn Nghiên, cũng là không muốn chờ đến ngày Văn Nghiên cảm thấy phiền chán cậu.
Khi cửa phòng tắm mở ra, Chúc Dư nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tin tức tố vị gỗ mun xộc vào chóp mũi, Chúc Dư hoang mang nhíu mày.
Văn Nghiên tại sao phải phóng thích tin tức tố an ủi?
Cậu đã xuất viện, không cần tiếp tục cho cậu tin tức tố an ủi.
Bất quá, tin tức tố an ủi của Văn Nghiên quả thật có tác dụng với cậu, đại não đang suy nghĩ muôn vàn dường như bị ấn nút dừng, cơn buồn ngủ từng chút leo lên, đưa cậu vào giấc mộng.
Chúc Dư mơ một giấc mộng rất kỳ lạ, cậu mơ thấy một con sói.
Con sói kia luôn luôn đuổi phía sau cậu, thẳng đến khi cậu kiệt sức ngã xuống đất.
Ngay lúc cậu cho rằng sói sẽ cắn đứt cổ mình một ngụm, cảm giác ướt đẫm kéo cậu ra khỏi cảnh trong mơ.
Tình huống thế nào?
Văn Nghiên đang hôn cậu sao?
Tại sao lại lợi dụng lúc cậu ngủ hôn cổ cậu?
Phía dưới làn da bị hôn môi lặp lại chính là tuyến thể, Văn Nghiên tại sao lại luôn luôn hôn chỗ đó?
Chúc Dư rụt cổ lại, nói: “Anh đánh thức tôi rồi.”
Văn Nghiên dùng chóp mũi cọ cọ sau cổ Chúc Dư, ôn nhu dỗ dành: “Anh hỏi bác sĩ Hứa, ông ấy nói có thể kích thích tuyến thể của cậu nhiều hơn một chút, ví dụ như vuốt ve hoặc là hôn môi.”
Chúc Dư trở mình trong lòng Văn Nghiên, mặt hướng về phía Văn Nghiên, mở lời nói: “Tuyến thể ngủ đông, sẽ không có kỳ động dục, không cần tiêm thuốc ức chế, như vậy cũng khá tốt.”
Văn Nghiên: “Tuyến thể luôn luôn không phục hồi, có khả năng sẽ có nguy cơ bệnh biến.”
Chúc Dư: “Tuyến thể phục hồi lại có thể thế nào? Anh lại không thể đánh dấu tôi.”
Độ phù hợp tin tức tố thấp hơn 60% là không thể đánh dấu, điểm này gần như là thường thức tất cả mọi người đều biết.
Văn Nghiên chống vào trán Chúc Dư, “Bác sĩ Hứa nói độ phù hợp tin tức tố giảm thấp có thể là vì tuyến thể của cậu chịu không nổi dược hiệu của chất xúc tác dịch tuyến bị tổn thương nghiêm trọng, tuyến thể có khả năng tự bảo vệ nhất định, giảm thấp độ phù hợp là để phòng ngừa bị đánh dấu.”
Chúc Dư: “Thật sao?”
Văn Nghiên áp vào khóe miệng Chúc Dư hôn một cái, trả lời: “Thật.”
Chúc Dư: “Tuyến thể của tôi còn sẽ phục hồi không? Lỡ nó rốt cuộc phục hồi không được thì làm sao? Bệnh biến thì có phải phải cắt bỏ tuyến thể không?”
Vì đã trải qua quá nhiều chuyện không tốt, nên Chúc Dư luôn luôn rất bi quan.
Theo cậu thấy, khả năng tuyến thể phục hồi rất nhỏ, khả năng bệnh biến lớn hơn.
Tuổi thọ trung bình của người mất tuyến thể là 40 tuổi.
Với thể chất của cậu, lỡ tuyến thể của cậu thật sự bệnh biến, sau khi cắt bỏ tuyến thể, phỏng chừng đều không sống đến 40 tuổi đi.
Nghĩ đến điều này, hốc mắt Chúc Dư liền không nhịn được cay.
Văn Nghiên an ủi: “Sẽ tốt thôi, đừng suy nghĩ miên man.”
Chúc Dư có chút sụp đổ nói: “Chính là tôi luôn luôn rất xui xẻo.”
Văn Nghiên ôm chặt người, “Đó là trước khi gặp được anh.”
Chúc Dư hồi tưởng lại hình ảnh hai người lần đầu tiên gặp mặt, trái tim co rút đau đớn một chút.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh, ánh mắt anh nhìn tôi như thể đang nhìn rác rưởi.”