LÀM BẠN TÌNH 5 NĂM, BETA DÍNH BẦU NHƯNG TRA NAM ALPHA KHÔNG TIN

Chương 5

Buổi chiều tôi đưa Thương Lạc đến phim trường thì trời lại đổ mưa.

Thương Lạc mặt mày nặng trĩu, nói không đến phim trường nữa.

Anh ta không thích trời mưa.

Không có nguyên nhân đặc biệt nào.

Chỉ là anh ta cảm thấy ngày mưa ẩm ướt, nặng nề.

Giống như những người thích đeo bám anh ta.

Còn tôi, không đeo bám.

Tôi đánh tay lái, hướng về nhà anh ta.

Anh ta chậc một tiếng.

"Em đang thử tôi à?"

"Đến nhà em."

Tôi khựng lại, cố gắng thuyết phục anh ta thay đổi ý định.

"Mai em phải đi làm, eo còn đau lắm."

Thương Lạc nhếch khóe môi, tay thăm dò sang bên tôi, xoa bóp một cách trêu chọc.

"Là đau eo hay đau chỗ khác? Nói rõ xem nào."

Tôi mím môi, tránh tay anh ta.

Sợ nhột.

"Đau cả hai."

Thương Lạc thu tay về, cánh tay chống lên bậu cửa sổ, tựa vào mặt.

"Đó là vấn đề của em, ai bảo em không phải Omega?"

"Tất nhiên em cũng có thể từ chối tôi, tiếp tục đưa tôi về nhà, quyền lựa chọn là ở em."

Tôi hô hấp nghẹn lại.

Mặc dù anh ta không đe dọa tôi.

Nhưng tôi biết.

Anh ta là Alpha cấp cao, tinh lực dồi dào.

Tôi là một Beta, thường không thể thỏa mãn anh ta.

Trước đây, có lần tôi không chịu nổi giữa chừng, từ chối anh ta một lần.

Anh ta lạnh mặt, còn chưa rút ra đã gọi điện thoại cho người khác đến ngay tại chỗ.

Khoảnh khắc đó, trái tim và cả thể diện của tôi, đều bị chính tôi đập nát xuống đất.

Tôi quay lưng lại với anh ta, cứ quỳ như vậy.

Chủ động bò lùi lại.

Đau đến mức khó chịu, vẫn phải lên tiếng.

"Đừng gọi người khác, em chịu được, không đau nữa, A Lạc."

Hình như có hai giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào ga giường.

Thoáng chốc đã không thấy đâu.

Thương Lạc không nhìn thấy vẻ mặt tôi.

Cũng không hề tò mò.

Chỉ vứt điện thoại sang một bên.

Nhẹ nhàng nói một câu: "Sớm như vậy không tốt sao? Cứ phải làm màu."

Rồi, lại bắt đầu chinh phạt một cách thô bạo hơn.

Tôi không nghĩ rằng kiên quyết từ chối anh ta thì sẽ như thế nào.

Ngoài việc anh ta đi tìm người khác.

Còn có việc liệu trong tương lai, bên cạnh anh ta còn có một góc dành cho tôi hay không.

Không dám xác nhận.

Cho đến bây giờ, vẫn không dám.

Vì thế, tôi đánh tay lái tại một ngã tư.

Mưa rơi rất to, cần gạt nước không ngừng cọ xát.

Vệt nước vẫn ngày càng nhiều.

Làm thế nào cũng không thể lau sạch.

Giống như trái tim ẩm ướt của tôi.

 

back top