LÀM BẠN TÌNH 5 NĂM, BETA DÍNH BẦU NHƯNG TRA NAM ALPHA KHÔNG TIN

Chương 4

Người kết hôn là Tống Kỳ, bạn bè cùng giới của Thương Lạc.

Bình thường cũng ăn chơi trác táng.

Nhưng lần này, cậu ta làm cho một Omega con nhà thế gia cũng có tiếng mang thai.

Cưới chạy bầu.

Khi Thương Lạc dẫn tôi đến, cặp vợ chồng đều ra đón.

Omega kia tên là Cố Thời.

Vẻ mặt thanh lãnh, nhàn nhạt nói một câu chào mừng.

Bạn bè của Thương Lạc, tôi quen hầu hết.

Cũng từng gặp Tống Kỳ.

Nhưng tôi chưa từng gặp Cố Thời.

Chỉ gật đầu, đưa quà cưới đã chuẩn bị.

Tống Kỳ vẫn như thường lệ, cười lả lơi.

Vỗ vai Thương Lạc, cười nói vui vẻ.

"Cậu bạn, bảo cậu làm phù rể thì cậu không chịu, bảo cậu dẫn một người bạn tử tế đến, cậu lại dẫn một Beta?"

"Cậu cố ý đến phá đám tôi phải không?"

Thương Lạc cười nhấp một ngụm champagne.

"Chỉ là vừa đúng lúc có cậu ấy bên cạnh thôi."

"Hơn nữa, Beta thì sao? Beta không mang thai."

"Sẽ không khiến tôi phải kết hôn với cậu ấy."

Tống Kỳ tức giận đánh anh ta một cái.

"Mẹ kiếp, đúng là đến phá đám tôi rồi."

Cậu ta nhe răng, không hề che giấu.

Vừa vặn đủ để tôi và Cố Thời đều nghe thấy.

"Mang thai thì sao? Kết hôn thì sao?"

"Tôi vẫn cứ chơi bời như thường."

Tôi khựng lại, nhận lấy ly rượu vang đỏ Cố Thời đưa.

Ánh mắt nhìn về phía một mảnh hoa hướng dương ở vườn sau.

Hỏi một cách gượng gạo: "Đó là hoa gì vậy? Trước đây tôi chưa từng thấy."

Cố Thời ngẩn người, khóe miệng đột nhiên cong lên, cười rạng rỡ như hoa xuân.

"Vậy sao? Để tôi dẫn cậu đi xem."

"Loài hoa này rất thú vị, thích chạy theo mặt trời, tên là Hướng Dương."

Ài.

Vốn dĩ khá ngại ngùng.

Nghe lời này, lại cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ tận đáy lòng bò lên.

Từng chút, từng chút một.

Tích tụ ngày càng nhiều.

Tôi lẩm bẩm: "Tại sao cứ phải quay theo mặt trời?"

Cố Thời nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ nói: "Có lẽ như vậy mới có thể nở hoa kết trái."

"Tất cả đều là vì sinh tồn."

Tôi chợt hiểu ra.

Đứng dưới ánh nắng mùa xuân.

Nhìn cánh đồng hoa hướng dương đó, nói với giọng bình thản: "Cũng có hoa hướng dương không kết hạt chứ?"

Cố Thời gật đầu.

"Có lẽ vậy."

"Nhưng sẽ bị tự nhiên đào thải."

Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu có yêu Tống Kỳ không?"

Cố Thời: "Tạm thời."

"Cậu không bận tâm việc cậu ta trăng hoa khắp nơi?"

"Bận tâm cũng vô dụng."

"Tại sao lại kết hôn với cậu ta?"

"Nhu cầu sinh tồn."

Tôi không hiểu rõ câu chuyện của Cố Thời.

Nhưng cũng biết, không nên hỏi tiếp nữa.

Vì thế, tôi để lại một câu "Cố lên", không chiếm dụng thời gian của cậu ấy nữa, nhìn cậu ấy đi tiếp đón những người khác.

Dùng nụ cười nhàn nhạt giống hệt nhau, để chào đón mọi người.

 

back top