Khi vào tiểu học, tôi biết xem TV. Bố tôi làm cho tôi một thanh kiếm gỗ nhỏ, tôi ôm thanh kiếm gỗ đi theo thiếu gia. Giống như một hiệp khách. Nhưng người chỉ bé tí tẹo, trông có chút buồn cười và đáng yêu.
Ai muốn đến gần thiếu gia, tôi đều phải chặn lại trước, sau đó báo cáo với thiếu gia bên cạnh. Thiếu gia muốn gặp đối phương, tôi mới cho người đó tiến lên.
Lúc đầu tiểu thiếu gia thấy hơi ngại, nhà ai mà lại có bạn cùng học nhảy múa "dao" múa "kiếm" như tôi chứ.
Nhưng khi các bạn học khác ghen tị vì cậu ấy có một đàn em trung thành như tôi, thiếu gia cuối cùng cũng hất cằm lên.
Buổi tối đi ngủ, cậu ấy thưởng cho tôi được ngủ chung giường. Tắm xong, tôi bò vào chăn, cù lét cậu ấy. Tiếng cười khiến cô chú phải vào nhìn một cái, thấy chúng tôi chơi rất vui, nhìn nhau đầy hài lòng rồi rời đi.
Hai đứa trẻ chơi mệt thì ngủ thiếp đi.
Gia tộc họ Thịnh lớn, họ hàng nhiều, ngày nghỉ có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa đến chơi. Bọn trẻ còn nhỏ, đánh nhau cãi vã là chuyện không thể tránh khỏi.
Có một cậu nhóc dám khiêu khích thiếu gia, cố tình nói cậu ấy là tiểu công chúa yếu ớt, luôn bắt nạt tôi.
Trên bãi cỏ, thiếu gia rất tức giận, bá đạo gọi tôi: "Anh trai, đánh nó cho tôi."
Tôi không hiểu mâu thuẫn của họ, cũng không biết đối phương là người bênh vực tôi. Nghe lệnh, tôi lập tức xông lên, đánh nhau với tên xấu xa hơn tôi hai tuổi, to con hơn tôi và dám bắt nạt thiếu gia. Kết quả là tôi thua.
Người làm tách chúng tôi ra. Tôi ngoan cố trợn mắt, vành mắt đỏ hoe, miệng mím lại như một chú cừu lười, nhưng kiên cường không khóc.
Thiếu gia xót xa cực kỳ: "Anh trai, tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu."
Tôi lớn tiếng từ chối: "Không cần!"
Tối hôm đó, tôi trốn trong chăn lén lau nước mắt. Thiếu gia vén chăn chui vào, đầu kề đầu với tôi, giọng sữa sữa hỏi: "Cậu sao thế?"
Tôi rầu rĩ nói: "Thiếu gia, sau khi khai giảng cậu đừng nói cho bạn học biết chuyện tôi thua trận hôm nay được không?"
"Ừm ừm, tôi không nói."
"Cũng đừng nói với bố tôi chuyện tôi khóc nhè nhé."
"Không nói." Thiếu gia nghiêm túc gật đầu: "Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu."
Ngày hôm sau, tên nhóc đánh nhau với tôi dẫn theo một cậu béo nhỏ tới. Cậu béo thấy cây s.ú.n.g gỗ trên tay tôi, hỏi: "Cơ Dư Tu, anh họ luôn bắt nạt cậu, không cho cậu chơi với bọn tôi, sao cậu vẫn phải đánh nhau với anh ấy vì anh họ thế? Cậu qua đây, anh họ chắc chắn coi cậu như chó con sai bảo rồi."
Tình cảm lúc bé luôn thuần khiết không phân biệt địch ta. Nghe cậu ta nói xấu thiếu gia, tôi lập tức chống nạnh: "Đây là chức vụ, không giống cậu, là đồ vô dụng, xấu hổ quá, xấu hổ quá."
Cậu béo nhỏ nổi giận: "Cậu, cậu, tôi cũng là đại thiếu gia!"
Tôi hỏi: "Thế sao bên cậu không có bảo vệ như tôi? Cậu không lợi hại bằng thiếu gia nhà tôi."
Cậu béo nhỏ nghe tôi nói là không lợi hại bằng anh họ cậu ta, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, hừ một tiếng: "Vậy tôi bảo bố tôi thuê cậu làm bảo vệ cho tôi."
Thiếu gia đang ngồi bên cạnh làm bài tập hộ tôi lập tức sốt ruột, quát cậu béo nhỏ: "Không được, sau này cậu đừng đến tìm tôi chơi nữa, nhà tôi không chào đón cậu."
Cậu béo mím môi, "Oa" một tiếng khóc lên: "Anh họ bắt nạt tôi."