Tuy cãi nhau là thế, nhưng lên cấp hai, chúng tôi học cùng một trường. Mọi người đều đã lớn, đã cao hơn. Thiếu gia thì ngày càng đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, đường nét mượt mà, đẹp trai từ bé đến lớn, vô cùng được yêu thích.
Tính cách cũng nội liễm hơn nhiều, nhưng tính tình lại rất dễ gần. Không những thế, thành tích của cậu ấy luôn đứng đầu, lâu dài giữ vị trí số một toàn khối, chưa bao giờ tụt xuống. Thật sự quá ưu tú, không hổ là thiếu gia nhà tôi.
Tôi cảm thấy mình làm bảo vệ cho cậu ấy rất có mặt mũi.
Buổi tối về nhà, tôi khoác tay lên vai cậu ấy, xin một ân huệ: "Thiếu gia~ Tối nay có thể không học thêm không?"
Tôi muốn chơi game.
Cậu ấy không đẩy tay tôi ra, nhưng thái độ rất kiên quyết: "Không được."
Tôi "Aww~" một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Vẻ tươi cười xẹt qua mắt Thịnh Đoạt.
Về nhà ăn cơm xong, cậu ấy dạy kèm tôi. Tôi ham chơi, dễ mất tập trung.
"Pạch" một tiếng, thiếu niên nhặt cây thước dài bên tay, đánh vào mu bàn tay tôi, khiến tôi hét lên: "Ối chao."
Thịnh Đoạt thở dài: "Dư Bảo, nghiêm túc một chút."
Tôi xoa xoa tay, lớn tiếng: "Vâng."
Thật ra tôi không hề muốn học, chỉ muốn đi chơi bóng rổ, chơi game.
Nhưng Thịnh Đoạt không cho phép, cậu ấy cho rằng chúng tôi phải cùng nhau thi vào trường cấp ba trọng điểm, mà thành tích hiện tại của tôi rõ ràng là không theo kịp.
Mãi mới được nghỉ ngơi, tôi ghé vào tai Thịnh Đoạt thì thầm: "Thiếu gia, cậu không đáng yêu bằng hồi bé chút nào."
Tâm tính thiếu niên, luôn thích trêu chọc người khác.
Nói xong, tôi sợ cậu ấy đánh mình, bò dậy "Á á á" rồi chạy đi.
Thịnh Đoạt: "..." Nhìn tôi chạy đi loạn xạ, cậu ấy sờ lên khuôn mặt non nớt đẹp trai của mình, lẩm bẩm: "Không đáng yêu bằng hồi bé sao?"
Ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn thường thấy ở tuổi này.
Không đáng yêu là không thích nữa sao?