HÓA RA TÔI CHỈ LÀ MỘT MÓN ĐỒ CHƠI, ANH ẤY ĐÃ CÓ VỊ HÔN THÊ CỦA MÌNH

Chương 17

Trời sáng hẳn, tóc của Hứa Hủ lại dựng lên.

Bên môi vẫn còn bọt kem đánh răng chưa kịp rửa sạch.

Khi tôi hôn cậu ấy, trong miệng tôi nếm được một chút vị bạc hà.

Cậu ấy có chút ngẩn ngơ mở to mắt, vẫn chưa phản ứng lại được tình hình hiện tại.

Hứa Hủ luôn như vậy, tốc độ khởi động sau khi thức dậy hơi chậm, ngay cả điều này cũng trông thật đáng yêu.

Cho đến khi cậu ấy tỉnh táo, đột nhiên dùng sức cắn một cái vào lưỡi tôi.

“Á.”

Ngay sau đó là một cú đ.ấ.m vào mặt tôi.

“Cút! Sáng sớm đến nhà tôi làm gì!”

Tôi nhìn khuôn mặt tức giận của cậu ấy, toàn thân m.á.u đang sôi sục.

Không để ý đến cơn đau trên mặt, lại hôn cậu ấy lần nữa.

Cậu ấy giãy giụa, “Bớt mẹ nó giở trò lưu manh đi!”

“Ngứa thì tự lấy dép lê đập vào đi!”

“Cút!”

“Hứa Hủ, anh có chút…”

Lời mà tôi tưởng rằng sẽ không bao giờ nói ra được.

“Nhớ em.”

Cổ tay đang nắm lấy của tôi đột nhiên dừng lại giữa không trung, tay kia của tôi ôm cậu ấy càng chặt hơn.

Ấp sát vào tim.

Thì ra không khó như vậy.

Một khi đã xé ra một vết, thì không thể dừng lại.

“Anh bị điên rồi sao…”

“Được rồi, thực ra không phải là có chút.”

“Em biết ngay mà…”

“Là rất nhớ.”

“Rất nhớ em.”

Người trong lòng hoàn toàn im lặng.

Cuối cùng tôi đã bộc lộ trái tim mình, nhường đi phần yếu ớt nhất của mình.

Cho Hứa Hủ của tôi.

“Anh không nên để em đi.”

Tôi chấp nhận số phận nhắm mắt lại, “Anh hoàn toàn không thể rời xa em.”

Hứa Hủ im lặng rất lâu, sau khi nhịp tim dữ dội của tôi dần lắng xuống.

Giọng điệu của cậu ấy có chút mơ hồ.

“Em không phân biệt được sự hứng thú nhất thời của anh và tình cảm thật lòng đâu.”

“Người như em, không chơi nổi với anh.”

“Mong anh giơ cao đánh khẽ, Bùi thiếu gia.”

Rõ ràng là lời từ chối, nhưng lại vô cớ phát ra một tiếng thở dài.

Tôi xoa sau gáy Hứa Hủ, hiếm hoi mà hiểu được lời ẩn ý dưới sự từ chối của cậu ấy.

Không phải là không yêu, cũng không phải là không muốn yêu, mà là không dám yêu.

“Nhưng Hứa Hủ, không phải là anh không buông tha em.”

Là em đã lấy đi trái tim của anh, không trả lại cho anh, anh không thể sống như một linh hồn vô định được.

“Ở lại bên cạnh anh.”

“Anh sẽ cho em, tất cả những gì anh có thể cho.”

“Anh có biết em muốn gì không? Anh không cho được đâu.”

Tôi chưa từng làm một món hời nào.

Đây là lần đầu tiên, cam tâm tình nguyện.

“Bất kể là gì.”

“Anh đều cho được.”

Danh phận, tiền tài, quyền lực, tình yêu.

Không chút giữ lại.

Tôi đều cho được.

 

back top