Giường của Hứa Hủ rất nhỏ.
Cậu ấy bảo tôi về nhà ngủ đi.
Tôi nắm tay cậu ấy làm nũng, “Anh buồn ngủ, anh bay lâu rồi, mệt lắm, em ở lại với anh đi.”
Cậu ấy không thắng nổi tôi, ngồi trên giường thẫn thờ, bị tôi kéo vào lòng.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cậu ấy cúi mắt xuống, biểu cảm lại có chút bất lực, “Không biết.”
Tôi hôn lên mí mắt cậu ấy, hỏi, “Mấy ngày nay có nhớ anh không.”
Cậu ấy có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi, “Không có.”
Tôi vươn tay sờ dái tai của cậu ấy, “Nói dối là tai đỏ, đáng yêu quá.”
Cậu ấy đột nhiên che tai lại, tức giận trừng mắt với tôi.
Tôi bị cậu ấy chọc cười, “Lừa em đấy, không đỏ.”
“Anh…”
“Anh rất nhớ em.”
Cậu ấy há hốc miệng sững lại.
“Đặc biệt đặc biệt nhớ, anh cảm thấy mình như phát điên rồi.”
“Anh chưa từng có ý định yêu em.”
“Cũng không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu.”
Tôi khẽ hôn lên môi cậu ấy, “Em phải chịu trách nhiệm với anh đó Hứa Hủ.”
Cậu ấy lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, muốn nói lại thôi rất lâu, mới như lấy hết dũng khí mở lời.
“Nhưng anh từng nói, chơi đủ rồi sẽ vứt bỏ em, ngày đó là khi nào?”
Lần này đến lượt tôi tức giận, “Anh mẹ nó nói khi nào…” Sau đó tôi chợt nhận ra điều gì đó, giọng nói trầm xuống hai tông, “Hôm đó em đã nghe thấy?”
“Ừm.”
Tôi nhìn biểu cảm bình thản của Hứa Hủ, trong lòng đột nhiên nhói đau.
Lúc đó, cậu ấy liệu có rất buồn không.
“Lúc đó, anh chưa nghĩ rõ, rốt cuộc anh muốn gì.”
Tôi không thể nói ra những lời quá mùi mẫn, chỉ có thể hôn lên trán cậu ấy và nói, “Xin lỗi.”
“Đừng buồn nữa, xin lỗi.”
“Sẽ không có ngày đó đâu, Hứa Hủ.”
Cậu ấy được tôi ôm chặt, không động đậy, không giãy giụa.
Rất lâu mới rất nhẹ nhàng hỏi tôi một câu, “Em nên tin anh sao?”