Tôi muốn mọi thứ trở lại quỹ đạo.
Viên Viên đến công ty tìm tôi, tôi biết gần đây mình quá lạnh nhạt với cô ấy.
Vì vậy khi cô ấy đề nghị tôi cùng đi du lịch vài ngày, tôi đã không từ chối.
“Muốn đi đâu?”
Cô ấy ghé lại gần, tóc rơi xuống vai tôi.
“Đi Nhật Bản ngâm suối nước nóng thì sao?”
“Được, nghe em, anh sẽ bảo trợ lý sắp xếp.”
Giọng cô ấy rất quyến rũ, vươn tay móc móc cà vạt của tôi, “Em sẽ chuẩn bị vài bộ bikini rất gợi cảm.”
Tôi cố gắng kéo tâm trí mình đang bay bổng, cười cười, “Vậy à? Anh rất mong đợi.”
Tôi luôn nghĩ rằng mình đã học được cách diễn trò.
Rất thành thạo.
Cho đến khi Viên Viên ngồi vắt vẻo trên người tôi, đầu ngón tay lả lướt trên n.g.ự.c tôi một cách mờ ám.
“Tế Hàn, anh có biết không? Thực ra em muốn kết hôn với anh, không chỉ vì sự sắp xếp của gia đình.”
“Hơn nữa, là vì em vẫn luôn thích anh.”
Tôi nhướng mày cười với cô ấy, “Đó là vinh hạnh của anh.”
Nụ hôn của cô ấy sắp rơi xuống, trong một đêm tốt lành như vậy, tôi thực sự không nên nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà ngẩn ngơ.
Để suy nghĩ Hứa Hủ có thích khu vườn như vậy không.
Tôi rất rõ mình nên làm gì, nhưng bàn tay đang đỡ eo cô ấy lại luôn khó khăn để di chuyển.
Vào khoảnh khắc nụ hôn sắp rơi xuống, tôi nghiêng mặt đi.
“Anh…”
“Xin lỗi, hôm nay anh hơi mệt, để hôm khác được không?”
Cô ấy nhíu mày không hài lòng, nhưng hình như ngay cả chút sức lực ứng phó cuối cùng tôi cũng sắp mất đi.
Tôi mệt mỏi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, “Ngoan nào.”
Tiếng đóng cửa của cô ấy rất mạnh, tôi xoa xoa ấn đường rồi lấy một điếu thuốc ra.
Khi châm lửa, tôi đột nhiên nhìn thấy vết sứt trên chiếc bật lửa của mình.
Bởi vì khi tôi hút ba điếu thuốc trong phòng sách, Hứa Hủ đang nằm bên cạnh chơi game đột nhiên đứng dậy giật lấy chiếc bật lửa tôi đang định châm rồi ném đi.
“Hút hút hút, sao không hút c.h.ế.t anh đi!”
Một người theo đuổi sự hoàn hảo và tinh tế như tôi, lại giữ một thứ hàng hỏng như vậy.
Vết sứt được những vân tay tôi xoa đi xoa lại.
Có thứ gì đó đã vượt qua sự kìm kẹp của lý trí, từ từ thoát ra.
Tôi gọi trợ lý, “Tôi muốn về nước.”
Anh ta kinh ngạc, “Vậy còn cô Viên Viên?”
“Cậu ở lại đây chăm sóc cô ấy, tôi đi ngay bây giờ.”
Thì ra phong trần, bôn ba ngày đêm, cũng có khả năng không thấy mệt.
Trên đường vội vã đi gặp một người nào đó.
Tiếng gió nhẹ nhàng sẽ nhắc nhở anh, rốt cuộc anh muốn gì.