Hào Môn Sủng Thụ: Tiểu Thỏ Omega Làm Lão Công Say Đắm

chap 10

 

Chương 10: Tình lữ khoản

Không ngờ tiểu Omega này lại tự nhiên để hắn xem cơ thể mình như vậy. Dù mặt vẫn dán sticker thỏ, không hở da trực tiếp, nhưng Hoắc Duật Hoành vẫn đứng hình mất vài giây.

Ôn Duẫn An lầm rầm oán giận, mới phân hoá thành Omega chưa lâu, chuyện này với cậu vẫn còn… chưa hiểu rõ.

Đối với một Alpha hoàn hảo như Hoắc Duật Hoành, hành động này như gửi lời mời. Quá nguy hiểm.

Hắn nhíu mày. Dù chưa từng trải qua, nhưng hiểu rằng Omega nhỏ tuổi như vậy, vừa mới phân hoá, hành xử như tiểu thê tử, mềm mại như thỏ con, chưa biết gì cả. Nếu là Alpha khác, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Hắn quay đi, giọng nghiêm túc:
– “Ngồi xuống.”

Nhưng nhận ra lời này quá nặng, sợ dọa cậu, liền thêm:
– “Sẽ ổn thôi, sẽ chữa khỏi.”

Ôn Duẫn An thích nghe câu này.

Hai người im lặng bên nhau.

Đến cửa hàng chọn nhẫn, Hoắc Duật Hoành đột nhiên nhắc:
– “Sau này đừng tùy tiện để người khác xem cơ thể ngươi.”

Cậu quay nhìn, ánh mắt nghi hoặc. Nhưng Hoắc Duật Hoành chỉ nhìn thẳng, cảm xúc khó đoán. Ý gì đây? Chẳng lẽ vì cậu vừa để hắn chạm vào cổ? Omega phải giữ bí mật cơ thể, không được để Alpha thấy.

Nhưng Hoắc Duật Hoành không hề giận.

Cửa hàng trang sức này là thương hiệu lớn, thuộc tập đoàn Hoắc. Tối hôm quyết định kết hôn, Hoắc Duật Hoành đã điều phối toàn bộ hệ thống cửa hàng cao cấp từ nước ngoài đến thành phố A, toàn hàng hạng sang.

Vừa xuống xe, nhân viên chào đón hai người. Ôn Duẫn An xuất hiện, nhân viên bất ngờ, vì trước giờ chỉ quen Hoắc tổng, chưa từng thấy cậu.

Cùng Alpha chọn nhẫn cưới là trải nghiệm đặc biệt. Ôn Duẫn An chăm chú lựa từng mẫu nhẫn, Hoắc Duật Hoành đứng bên chờ.

Cậu chỉ vào một chiếc nhẫn:
– “Hoắc tiên sinh, cái này đẹp không?”

Nhưng Hoắc Duật Hoành nhìn đầu tiên không phải nhẫn mà là đôi mắt cậu. Với hắn, nhẫn hay kim cương đều không bằng ánh mắt xinh đẹp của cậu. Gật đầu:
– “Đẹp.”

Nhân viên đưa nhẫn đến:
– “Ngài có muốn thử không?”

– “Được!”

Hoắc Duật Hoành đặt tay che trước mặt cậu:
– “Để ta giúp ngươi đeo.”

Ôn Duẫn An vui vẻ đưa tay:
– “Cảm ơn Hoắc tiên sinh!”

Hắn bình tĩnh nâng tay cậu, đeo nhẫn:
– “Rất đẹp.”

Bàn tay cậu mềm mại, trắng mịn, như móng vuốt thỏ con.

– “Ngài cũng thử đi, đây là nhẫn đôi.”

Mặc dù giá trị nhẫn cao, nhưng nhìn từ ngoài, họ như một đôi tình nhân say mê, cuồng nhiệt lựa chọn nhẫn. Chỉ có họ hiểu sự thật.

Hoắc Duật Hoành thử một chiếc, gõ nhẹ:
– “Ân, được rồi.”

Nhẫn xong, hai người trở về Ôn gia, phải tách nhau ra. Ôn Duẫn An nhìn Hoắc Duật Hoành nghiêm túc, muốn nói gì đó.

Cậu dỗi, nhăn nhó, chỉnh quần áo, tóc và kẹp tóc, xoay xoắn mông nhỏ. Tiểu thỏ phiền não! Hôm nay tạm thời chưa thể “dán dán”, chờ kết hôn sẽ lại dán!

Hắn tưởng hành động nhỏ sẽ không ai để ý, nhưng Hoắc Duật Hoành đã quan sát hết. Hắn nhắm mắt, đau đầu, không hiểu làm sao sống chung với Omega mà phải quản hết cử chỉ nhỏ bé này.

Hoắc Duật Hoành duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên:
– “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái không?”

Tay hắn ấm, Ôn Duẫn An vui sướng. Đây là cảm giác được “dán dán”, thật thoải mái! Hơn nữa, Hoắc Duật Hoành chủ động, không liên quan chuyện riêng tư.

Ôn Duẫn An dối:
– “Ân! Chỉ say xe chút thôi.” Giọng mềm mại, đáng thương.

Hoắc Duật Hoành nhắc tài xế:
– “Bí thư Trần, lần sau đổi xe.”

Xe dừng trước cửa, Hoắc Duật Hoành dìu cậu vào nhà. Cậu mềm mại tựa vào người hắn.

Ôn Kỳ Dã nhìn thấy hai người, còn chưa kết hôn đã ấp ủ ôm ôm:
– “Tiểu An đã về! Tam ca suýt báo động mất!”

Ôn Duẫn An cười:
– “Ta đã về! Tam ca đừng đùa nữa!”

Hoắc Duật Hoành hơi khó chịu, cậu gọi người khác thân mật như vậy, còn gọi hắn “Hoắc tiên sinh”.

Ôn Duẫn An dán dán xong, rút tay khỏi Hoắc Duật Hoành, ngọt ngào cười:
– “Cảm ơn ngài nha, Hoắc tiên sinh.”

Hắn trong lòng càng thêm khó chịu.

– “Ân, không cần khách khí.”

 

back top