Chương 9: Quan tâm hắn
Ôn Duẫn An chớp chớp mắt nhìn màn hình di động, hoàn toàn không ngờ phản ứng của đám bằng hữu lại kịch liệt đến như vậy. Tin tức hắn muốn kết hôn vừa phát ra, group chat lập tức loạn thành một nồi cháo.
【Sở Chiêu: Ta không phải đang nằm mơ chứ?】
【Lục Thông Lân: ??? Tiểu An, ngươi mới 19 thôi a!! Sao có thể kết hôn được!!】
【Sở Chiêu: 19 tuổi… thật sự là quá sớm! Sao có thể kết hôn a! Ta không tin! Tiểu An, ngươi nói chuyện mau a a a!】
【Sở Chiêu: Rốt cuộc là ai! Là tên Alpha nào không biết xấu hổ! Tiểu An chúng ta mới vừa phân hoá thành Omega, là ai lòng lang dạ thú, bụng dạ khó lường, lớn mật như thế!!】
【Trịnh Đông Húc: Có phải có tên Alpha nào uy hiếp Tiểu An hay không?】
【Lục Thông Lân: Không đúng đi, mấy ca ca của ngươi sao có thể đồng ý? Alpha này chẳng lẽ không bị xử lý rồi?】
Quả thực, việc Ôn Duẫn An muốn kết hôn, đối với bọn họ mà nói, chấn động quá lớn.
Là bằng hữu thân cận, bọn họ đều rõ mấy ca ca của Ôn Duẫn An cực kỳ đệ khống, ngày thường bảo hộ hắn chẳng khác nào bảo hộ con ngươi trong mắt. Ngay cả đám Alpha có gia cảnh tốt, muốn làm bạn bè với Ôn Duẫn An, đều phải chịu qua ánh mắt tra xét nghiêm khắc của ca ca hắn.
Bọn họ vốn chẳng phải phản đối hắn kết hôn, chỉ là hiện tại A nhiều O ít, tình trạng bất công rất rõ ràng. Phần lớn Omega sau khi thành thân liền thành “hoa trong lồng”, còn đám tra nam Alpha thì được Omega quý giá trong tay rồi lại khinh thường, coi rẻ.
Bọn họ lo lắng Ôn Duẫn An cũng sẽ biến thành một Omega đáng thương như thế.
Ôn Duẫn An xoa bụng chú thỏ bông, đặt nó sang một bên, bắt đầu nghiêm túc trả lời.
【Ôn Duẫn An: Không có nha, ca ca ta đều biết chuyện này. Hôm nay bọn họ còn đi cùng ta gặp Hoắc tiên sinh.】
Chỉ là thoạt nhìn không được cao hứng cho lắm.
【Trịnh Đông Húc: Hoắc tiên sinh?】
【Ôn Duẫn An: Chính là Alpha sẽ cùng ta kết hôn nha.】
【Sở Chiêu: Như thế nào nghe giống như lớn hơn chúng ta rất nhiều [cười gượng.jpg][cười gượng.jpg]】
【Ôn Duẫn An: Không có đâu, hắn chỉ hơn ta có 8 tuổi thôi.】
Trên màn hình, mấy chữ “Trâu già gặm cỏ non” đồng loạt hiện ra.
【Sở Chiêu: Tiểu An, Alpha không có mấy tên tốt lành. Chúng ta chỉ lo ngươi bị tra nam lừa thôi. Ngươi nghĩ mà xem, bên ngoài biết bao Omega kết hôn sinh con rồi bị vứt bỏ, đáng sợ lắm!】
【Lục Thông Lân: Đúng vậy, Alpha đều là tra nam! Bọn họ sẽ thừa dịp ngươi yếu ớt mà phá vỡ hết phòng tuyến của ngươi, thật đáng sợ!】
【Sở Chiêu: Ngươi có biết từ lúc ngươi phân hoá tới giờ, trong học viện có bao nhiêu Alpha dò hỏi về ngươi không? Alpha chính là dối trá như thế!】
【Trịnh Đông Húc: … Các ngươi điên rồi đi, sao lại tự mắng mình luôn thế?】
【Sở Chiêu: Thì sao, không có nghĩa vụ không mắng.】
Ôn Duẫn An: “…”
Quả nhiên, Alpha luôn thích công kích lẫn nhau. Ca ca hắn là như thế, bằng hữu hắn cũng thế.
Thật ra Hoắc Duật Hoành chỉ là thoạt nhìn hơi nghiêm khắc, nhưng kỳ thực là người rất có nguyên tắc. Đó chẳng phải chính là loại “đạo đức quân đội” trong lời mọi người thường nói sao?
Huống chi, Hoắc Duật Hoành còn đồng ý giúp hắn trị bệnh, hắn nguyện ý tin tưởng.
Chỉ là hắn cũng không muốn để bằng hữu biết chuyện hắn sinh bệnh, để họ thêm lo lắng.
【Ôn Duẫn An: Vậy các ngươi có muốn tới tham gia không? [thỏ thỏ thăm dò.jpg]】
Khi nhận được nhất trí hồi đáp: “Chắc chắn sẽ đúng giờ có mặt!”, Ôn Duẫn An mới thở phào yên tâm.
Một ngày sau, thuốc ức chế Omega lại mất hiệu lực. Bác sĩ riêng một lần nữa tiêm cho hắn liều cường hiệu.
Da thịt vốn đã non mềm, nay sau cổ đã để lại dấu vết bị kim tiêm chích, đỏ lên, nhìn thực đáng thương.
Điều đáng mừng là cơn nóng rát cũng được giảm bớt, tai cùng đuôi không còn bừa loạn, chỉ còn trán rịn chút mồ hôi.
Ôn Duẫn An chọn chiếc kẹp tóc hình củ cà rốt màu cam, búi gọn mái tóc, để lộ vầng trán sáng bóng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Người gọi đến là Hoắc Duật Hoành – hôn kỳ sắp gần, tám phần là có chuyện quan trọng.
Thanh âm trầm thấp ôn hòa của Alpha truyền qua loa:
– “Đang làm gì vậy?”
Ôn Duẫn An áp tay lên tuyến thể hơi nhức nhối, đáng thương đáp:
– “Đang chích ức chế tề nha…”
Vốn được nuông chiều, lời nói vô thức nhuốm giọng nũng nịu.
Hoắc Duật Hoành trầm mặc một thoáng, chỉ “Ân” một tiếng, rồi lại hỏi:
– “Rất đau sao?”
Đau! Quá đau! Hắn ghét nhất là chích, cổ đều xấu đi!
Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của ba mẹ cùng ca ca, hắn chỉ nhỏ giọng đáp:
– “Một chút… điểm điểm thôi…”
Hoắc Duật Hoành: “…” Tại sao có người, ngay cả khi sinh bệnh cũng phải làm nũng đến mức này.
Ôn Duẫn An không muốn nhắc mãi chuyện bệnh, liền chuyển đề tài:
– “Hoắc tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì sao?”
Lúc này Hoắc Duật Hoành mới nhớ mục đích gọi điện:
– “Chiều nay có rảnh không? Ta tới đón ngươi.”
– “Ân! Chúng ta có chuyện gì cần chuẩn bị sao?”
– “Chọn nhẫn cưới.”
Xe Maybach dừng trước cổng Ôn gia. Hoắc Duật Hoành đứng chờ bên cạnh, còn Ôn Duẫn An trong nhà lưu luyến từ biệt:
– “Ta ra cửa đây!”
Trong lòng Hoắc Duật Hoành nghĩ rất đơn giản: nếu đã quyết định muốn dưỡng con thỏ nhỏ này, vậy mọi chuyện phải làm cho chu toàn.
Chỉ là… nhìn Ôn gia đại cữu tử đứng ở cổng, bộ dạng ngoài cười trong không cười, rồi lại nhìn tiểu Omega ngoan ngoãn chuẩn bị lên xe, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia thỏa mãn khó tả.
Ôn Duẫn An vừa ngồi vào liền vội vàng thắt dây an toàn, chỉnh quần áo, vuốt tóc.
Hoắc Duật Hoành ngồi đối diện, mắt lướt qua chiếc kẹp cà rốt nhỏ trên đỉnh đầu, đính đầy pha lê, theo động tác khẽ lung lay, càng khiến hắn giống hệt một con thỏ con.
Xong xuôi, Ôn Duẫn An ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn:
– “Hoắc tiên sinh, ta chuẩn bị xong rồi!”
– “… Ân, đi thôi.”
Ngăn cách trong xe hạ xuống, mành che phủ, tạo nên không gian riêng tư chỉ còn hai người.
Mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể cậu lại len lỏi đến, khiến Hoắc Duật Hoành không khỏi tò mò – rốt cuộc là nhãn hiệu nước hoa nào, mà cứ mỗi lần ngửi đều khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người an tĩnh bên nhau. Ôn Duẫn An có chút lúng túng, vừa ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa quay sang muốn hỏi đi đâu, liền bắt gặp ánh mắt Hoắc Duật Hoành đang dừng trên người mình.
Hoắc Duật Hoành mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng, thu tầm mắt lại, giọng bình thản:
– “Hiện tại còn đau không?”
Úc! Thì ra hắn nhìn mình… là vì đang quan tâm sao.
Ôn Duẫn An gật đầu, rồi quay lưng lại, vén tóc để lộ sau cổ, ngón tay chỉ vào tuyến thể hơi đỏ, nhỏ giọng oán trách:
– “Ngươi xem, đều lưu dấu vết hết rồi…”