Kiều Bố Nhất lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Còn đang suy nghĩ chuyện kia?"
Lạc Thanh Thừa nhìn Kiều Bố Nhất. Đôi mắt sau thấu kính vô cùng ôn nhu thâm tình.
Anh ta đang vi phạm bản năng, ngỗ nghịch thiên tính!
Chỉ vì khống chế, thưởng thức sự giãy giụa yếu ớt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khu kiến trúc kia. Cậu đẩy Kiều Bố Nhất ra, cảnh cáo anh ta: "Không cần đi theo tôi!"
Nói xong, Lạc Thanh Thừa không màng cơ thể khó chịu lao ra biệt thự.
Lần nữa đi vào nơi này, trước mắt không có phế tích khủng bố như tưởng tượng. Nơi này rõ ràng đã bị người quét dọn sạch sẽ.
Cậu hoảng loạn tìm kiếm, trước sau không thấy chiếc bật lửa nắp gập màu vàng, không có bất kỳ dấu vết nào về Mục Tiêu.
Cậu lại bị cảm xúc mất mát bao phủ.
Đột nhiên, cậu cảm giác phía sau có người đang nhìn trộm cậu.
"Mục..." Chữ "Tiêu" chưa ra khỏi miệng. Lạc Thanh Thừa hoảng hốt nhìn thấy giày da trắng và viền quần trắng, ngước mắt nhìn qua.
Rất ngoài ý muốn, anh ta là Nhan Tầm.
Ở lễ tang, anh ta không tát được người, ngược lại làm Kiều Bố Nhất không vui.
Mất liên lạc mấy ngày, gặp lại thì Kiều Bố Nhất thương tích đầy người nằm trong bệnh viện.
Anh ta đổ tất cả chuyện này lên đầu Lạc Thanh Thừa. Nhìn thấy Lạc Thanh Thừa thất hồn lạc phách tự làm mình chật vật không chịu nổi, Nhan Tầm rất vui vẻ.
Đối phó Lạc Thanh Thừa dường như tìm thấy phương thức hiệu quả hơn.
Anh ta chặn đường đi của Lạc Thanh Thừa trước, cũng không mở miệng. Anh ta cho rằng như vậy có thể tra tấn nội tâm cậu hơn.
Lạc Thanh Thừa ghét bỏ phun ra một hơi: "Sao, tôi để anh đi chăm sóc anh ta còn sai rồi à?"
Nhan Tầm mặt mày lưu chuyển: "Anh ta vốn dĩ là của tôi. Cậu tốt nhất biến mất trong thế giới anh ta."
"Lấy bản lĩnh của anh ra làm anh ta biến mất trong thế giới tôi. Lập tức, lập tức, càng nhanh càng tốt." Lạc Thanh Thừa hận không thể tuyên bố chuyện này với cả thế giới.
Sự phẫn nộ sảng khoái của Lạc Thanh Thừa làm Nhan Tầm không đoán ra. Anh ta vô tri vô giác đi theo cậu trước.
Không khí quái lạ bất thường. Rốt cuộc Nhan Tầm ở lễ tang không chút kiêng nể mặt mũi đi đập cậu, từng câu ác ngôn đều nói.
Chưa đi được hai bước, Lạc Thanh Thừa dừng lại bước chân: "Có chuyện thì nói thẳng."
Nhan Tầm giả ho hai tiếng: "Tôi biết cậu mang thai, nhưng tuyệt đối không phải của Kiều. Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ lấy điều này áp chế anh ta hủy hôn với tôi."
Anh ta tiếp lời: "Tôi vô tình nghe được Kiều gọi điện thoại cho bạn học ở nước ngoài của anh ta, hỏi trừ tin tức tố trấn an có người trong thai kỳ ra, còn có biện pháp nào khác không."
"Cho nên tôi đang tìm người có thể trấn an tôi." Lạc Thanh Thừa liếc nhìn anh ta một cái: "Lái xe đến? Đưa tôi một đoạn."
Nhan Tầm sững sờ tại chỗ. Trên đường tới, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một hồi tranh luận dữ dằn, không ngờ Lạc Thanh Thừa lại dùng chiêu này.
"Cậu không sợ tôi động thủ với cậu?"
"Tôi đã thỏa mãn yêu cầu của anh. Anh lại thương tổn tôi thì là vác đá nện chân mình."
Nhan Tầm không lời gì để nói.
Lạc Thanh Thừa nghiêng trên ghế xe anh ta. Ngoài cửa sổ xe, một mảnh hoa đua nở bị ánh mặt trời cướp đi sinh cơ, thoi thóp hơi thở.
Nhan Tầm ở ghế lái quay đầu lại nhìn chằm chằm Lạc Thanh Thừa, muốn dùng ánh mắt xuyên thấu suy nghĩ của cậu.
Anh ta rõ ràng rất thất vọng về Kiều, rồi lại không chút để ý vứt bỏ đi tìm một Alpha khác.
Thật không biết Kiều vì sao lại để tâm đến cậu như vậy.
Nhan Tầm không cam lòng lái xe, thường thường liếc nhìn kính chiếu hậu: "Tôi cùng Kiều sớm hay muộn cũng sẽ có con. Thời kỳ động dục anh ta đều ở bên tôi. Tôi có thể cho anh ta điều anh ta muốn."
Lạc Thanh Thừa trong kính chiếu hậu không lên tiếng.
Nhan Tầm tiếp tục tấn công tâm lý: "Cậu là Beta lớn lên trong cô nhi viện. Mặc kệ là phát triển tương lai hay yêu cầu cơ thể, cậu đều không cho được điều Kiều yêu cầu."
Lạc Thanh Thừa nhắm chặt hai mắt rốt cuộc chậm rãi mở lên, chỉ nói hai chữ: "Thành giao."
Nhan Tầm: "..."
Lại lần nữa tiến đến nơi quen thuộc, không có những điều kiêng kỵ như trong tưởng tượng. Bởi vì đại bộ phận thời gian đều ở ngồi xổm WC vì đói khát, nôn mửa, mệt mỏi.
Thiên đường của cậu dường như sụp đổ, ép cậu không thở nổi.
Chuyện viếng mộ lan truyền trên mạng. Cậu cũng rất dễ dàng tìm được Alpha đồng hành vừa lòng.
Kiều Bố Nhất liên tục gọi điện thoại, nhắn tin cho cậu. Lạc Thanh Thừa chặn anh ta, anh ta liền tìm đến tận cửa. Lạc Thanh Thừa đành phải gọi điện thoại cho Nhan Tầm.
Hiện tại, cậu có một kế hoạch. Nếu thành công, cậu liền có thể thoát khỏi dựng tin tức tố thai kỳ mang đến bùa đòi mạng.
Nửa đêm, trước mộ Mục Tiêu.
Alpha được mời đến tuy nói khí chất không tính cực phẩm, nhưng muốn vóc dáng hay khuôn mặt thì không kém ai, không hề tầm thường.
Lạc Thanh Thừa chuẩn bị cho họ một bữa tiệc tối thú vị. Cậu phát ngôn phóng túng, chỉ cần ai có thể đả động cậu liền dắt anh ta về nhà qua đêm.
Mà xen lẫn trong đó, Kiều Bố Nhất lòng đầy thất vọng và đau lòng.
Rũ mắt là vô số người giẫm đạp lên bùn đất. Lạc Thanh Thừa liền đứng trên đó.
Kiều Bố cắn răng, nửa quỳ xuống. Anh ta ngẩng đầu, giọng mềm mỏng với Beta: "Thanh Thừa, đừng náo loạn."
Anh ta kéo tay lạnh lẽo của cậu: "Là tôi thương tổn cậu. Cậu đánh tôi, mắng tôi đều được. Chỉ là đừng thương tổn chính mình có được không?"
Lạc Thanh Thừa cúi đầu, dừng lại một giây trên mặt anh ta. Đó là chỉ có sự tôn trọng.
Cậu bỏ qua anh ta không quay đầu lại, chu toàn giữa những Alpha kia.
Kiều Bố Nhất bị vứt bỏ không biết mình bị nhìn thấu hay Lạc Thanh Thừa vì tiền tài mà hoàn toàn thay đổi.
Lạc Thanh Thừa làm thành giống như độc thân party. Mỗi lần Alpha đều không lặp lại. Số người càng ngày càng nhiều.
Lạc Thanh Thừa luôn có thể thành thạo đưa ra nơi không hài lòng về họ.
Lạc Thanh Thừa vò một cây cỏ xanh mùa hè. Biết rõ là mộ giả, cậu vẫn lẩm bẩm với mộ phần: "Mục Tiêu, anh nếu dưới suối vàng có biết, hẳn là nhìn thấy cỏ xanh sắp bò đầy mộ phần anh."
Quả nhiên, náo loạn như vậy, Lâm luật sư tìm đến tận cửa.
Nhưng Lạc Thanh Thừa không vi phạm bất kỳ điều khoản nào trong hiệp ước.
Mấy phen lời qua tiếng lại, Lâm luật sư cũng không làm gì được cậu.
Chính phủ địa phương khiếu nại cậu gây rối mộ viên cũng bị Nhan Tầm tìm người áp xuống.
Cái người áo đen lưng thẳng tắp như trụ thép thước kia, cái ân nhân cứu mạng quấn đầy băng vải kia, vẫn như cũ không xuất hiện.